Sở Dung không hề cố tình chê bai chiều cao của Phó Niên, cô thật lòng cảm thấy nguyên chủ Sở Dung đúng là không ra gì, hai đứa trẻ nhỏ như vậy mà lại bị đói đến mức gầy gò, dinh dưỡng kém trầm trọng. Cô phải nhanh chóng bồi bổ cho hai đứa nhỏ này, tốt nhất là cao lớn mập mạp… À mà béo hay không cũng không quan trọng, khỏe mạnh mới là quan trọng nhất.
Ở độ tuổi này, thật ra Phó Niên chưa để ý đến chiều cao của mình, vì con trai còn nhỏ, phát triển chậm, nhiều đứa thấp hơn cậu cũng đầy, hơn nữa, sống trong áp lực triền miên, cậu chẳng còn tâm trí đâu mà quan tâm mình cao hay thấp.
Nhưng bị Sở Dung nói vậy, trong lòng Phó Niên lại dâng lên một nỗi tự ti khó hiểu.
Mình thật sự… rất thấp sao?
Phó Niên cúi đầu nhìn đôi chân gầy guộc, ngắn ngủn của mình, mím môi, thở dài một hơi.
Còn Phó Dư thì hoàn toàn tập trung vào câu nói trước đó của Sở Dung, mẹ nói có thể uống sữa mỗi ngày! Thật sao?
Chỉ một câu đơn giản, lọt vào tai Phó Dư lại như tiếng trời đánh.
Nó len lén ngẩng đầu nhìn Sở Dung, hôm nay mẹ thực sự rất khác, không tô son đỏ, không đánh phấn trắng, mẹ sạch sẽ, trông thật xinh đẹp, hơn nữa hôm nay giọng nói của mẹ thật dịu dàng, thật dễ nghe. Lẽ nào mình đang mơ? Giấc mơ này nó từng mơ rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên giấc mơ chân thực đến thế, ngay cả cảm giác đồ ăn trôi vào bụng cũng chân thực đến vậy…
Ban đầu, vì sợ Sở Dung đột nhiên đổi ý, tuy ăn rất nhanh nhưng cả Phó Niên và Phó Dư đều căng thẳng đến cực điểm. Nhưng ăn mãi mà Sở Dung không nói gì, cũng không làm gì, hai đứa trẻ dần buông lỏng cảnh giác, toàn tâm toàn ý tập trung ăn uống.
Chỉ là lượng ăn vào khiến người khác phải giật mình, như thể hai đứa trẻ này không có giới hạn, chỉ một mực ăn mãi không ngừng.
Dì Vân làm một xửng bánh bao thịt heo, một xửng bánh bao thịt bò, một xửng xíu mại, hai mươi cái hoành thánh tôm, hai quả trứng luộc và hai bát tào phớ, cộng thêm hai ly sữa nóng mà Sở Dung bảo hâm lại, số lượng này với hai đứa trẻ là quá nhiều. Trẻ con bốn tuổi và sáu tuổi bình thường đâu ăn được đến vậy. Thế nhưng Phó Niên và Phó Dư cứ như không cảm nhận được cái bụng mình đã căng tròn, vì hiểu rõ sự quý giá của đồ ăn nên dù bụng đã đầy căng, hai đứa vẫn không muốn ngừng lại.
Sở Dung nhìn hai nhóc con ra sức ăn uống, cũng nhận ra điều gì đó không ổn, cô gõ ngón tay lên bàn, giọng nhắc nhở: “Được rồi, đừng ăn quá nhiều nữa, coi chừng đau bụng đấy.”
Tuy còn muốn ăn, nhưng hai đứa không dám cãi lời Sở Dung, Phó Niên và Phó Dư luyến tiếc đặt thìa xuống, mắt vẫn dán chặt vào bát hoành thánh còn chưa ăn hết.
Sở Dung thấy vậy thì buồn cười: “Chốc nữa còn ăn trưa nữa đấy, giờ mà ăn đến no căng thì bữa trưa còn ăn gì được?”
Còn có bữa trưa!
Mắt Phó Dư lập tức sáng rỡ: “Thật ạ?” Thật sự là còn có thể ăn cơm trưa sao?
“Thật.” Sở Dung bất đắc dĩ gật đầu, “Trưa muốn ăn món gì, nói với dì Vân làm cho.”
Phó Dư vui mừng hét nhỏ một tiếng, dù sao thì còn nhỏ, chẳng kiêng dè gì, liền quay người đi nói với dì Vân xem mình muốn ăn món gì.
Phó Niên thì điềm đạm hơn nhiều, vẫn ngồi nguyên tại chỗ, không thốt lên cũng chẳng nhúc nhích, không rõ là do vẫn chưa tin lời Sở Dung, hay vì đã quen với việc không dám hy vọng.
Lúc này, Ngô Xán – người bị Sở Dung đuổi về phòng lại bước ra, đi rất nhanh, rõ ràng có chuyện gấp muốn báo cho Sở Dung.
“Phu nhân, điện thoại của tiên sinh.” Ngô Xán cuối cùng cũng tìm được cơ hội ra khỏi phòng, anh ta là quản gia của nhà họ Phó, số của anh ta được ông chủ lưu sẵn, nếu không gọi được cho phu nhân thì ông chủ thường sẽ gọi cho anh ta.