Sở Dung thực sự lo rằng nếu không cẩn thận, cô sẽ khiến thân thể và tâm hồn vốn đã mong manh của Phó Niên và Phó Dư bị tổn thương nghiêm trọng hơn.

Sợ nói nhiều lại sai nhiều, Sở Dung dứt khoát bớt lời, tránh cho việc tốt lại hóa dở.

Ngô Xán thấy dáng vẻ gần như sắp kiệt sức của Sở Dung, cứ tưởng cô khó chịu trong người, vội vã lại gần quan tâm: “Phu nhân,  không sao chứ? Thằng súc… à không, Phó Niên vừa rồi không làm gì  chứ?”

Bởi vì ban nãy anh ta gọi một câu “cái thứ súc sinh” đã bị Sở Dung mắng cho một trận, nên giờ phản ứng nhanh hơn nhiều, cũng biết gọi như thế sẽ khiến Sở Dung nổi giận, có lễ phép hơn, nhưng vẫn chẳng đáng mấy đồng.

Sở Dung nhìn Ngô Xán như thể đang nhìn kẻ ngốc: “Nó mới sáu tuổi, nó có thể làm gì được tôi chứ?” Thật chẳng hiểu đầu óc Ngô Xán hoạt động kiểu gì.

“Phu nhân, tay … đang chảy máu kìa!” Ngô Xán chú ý thấy vết cắn trên cánh tay Sở Dung, ánh mắt lập tức bừng lên lửa giận, “Là do Phó Niên cắn đúng không? Để tôi dạy dỗ nó thay !”

Đúng lúc này, Phó Niên và Phó Dư vừa được dì Vân dắt về, nghe thấy lời nói đầy sát khí của Ngô Xán, hai đứa trẻ lập tức hoảng sợ đứng khựng lại.

Không biết còn có thể ăn tiếp nữa hay không.

Dì Vân cũng thấy được vết máu rỉ ra trên cánh tay Sở Dung, quả nhiên là một vết răng rất sâu, trong lòng vừa lo vừa sợ, chỉ sợ nữ chủ nhân sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hai đứa nhỏ này.

Phó Dư nhìn anh trai bằng ánh mắt đầy hoảng hốt, không biết có thật không, anh thực sự đã cắn mẹ sao? Mẹ có đánh chết anh không? Nó sợ đến mức muốn khóc, nhưng không dám khóc thành tiếng, chỉ dám ôm lấy cánh tay Phó Niên, cố gắng kìm nén khiến đôi vai run lên từng đợt.

Phó Niên cúi đầu, hai bàn tay đã rửa sạch nắm chặt vạt áo.

Sở Dung sẽ để Ngô Xán đánh cậu sao? Không hiểu sao, sau mười mấy phút vừa qua, cậu lại nảy sinh một chút mong đợi với Sở Dung.

Nhưng Sở Dung chỉ bực bội xua tay: “Không phải nó, không cần anh làm dữ, anh cũng đừng đứng đây nữa, dọa hai đứa nhỏ đến mức không dám ăn cơm luôn rồi.”

Ngô Xán sững sờ: “Nhưng mà…” Nhưng rõ ràng là do Phó Niên cắn mà! Tại sao phu nhân lại phủ nhận? Chẳng lẽ đầu phu nhân bị đập hỏng rồi? Hơn nữa còn đuổi anh ta về phòng? Lý do lại là sợ anh ta dọa đến hai đứa nhóc đó?

Một người đàn ông cứng rắn như Ngô Xán, lúc này lại thấy tủi thân đến mức muốn rơi lệ.

Sở Dung xua tay: “Đi mau.”

Biểu cảm của Ngô Xán từ kinh ngạc đến ủy khuất chỉ trong mười mấy giây, dù môi mấp máy vài lần, nhưng cuối cùng vẫn không nói một lời nào, lặng lẽ quay về phòng mình.

Bóng lưng rời đi của Ngô Xán trông cứ như một ông già gù lưng, một phản diện bước vào hồi kết.

Dì Vân bên cạnh sợ đến thót tim, đợi đến khi bóng Ngô Xán khuất hẳn mới dám nhẹ giọng nói: “Phu nhân, hai cậu nhỏ đã rửa tay xong rồi ạ.”

Sở Dung lập tức lấy lại tinh thần để ứng phó với hai “quả báo” của mình: “Uống sữa đi, rồi ăn tiếp.”

Phó Niên và Phó Dư đều ngơ ngác, chúng vừa chứng kiến Sở Dung lạnh nhạt với Ngô Xán, cũng nghe thấy cô bảo vệ bọn trẻ, sự chuyển biến quá lớn khiến cả hai đứa đều nghĩ mình đang nằm mơ.

Sở Dung thấy hai đứa không động đậy gì, khẽ nhướng mày: “Sao thế, ăn no rồi à?”

Một câu đã đánh thức hai đứa trẻ khỏi giấc mơ, bụng đói đến mức kêu ùng ục, cả hai lập tức leo lên ghế, lần này không dùng tay nữa mà cầm lấy nĩa bắt đầu ăn.

“Sữa kìa, tranh thủ còn nóng thì uống đi.” Sở Dung gõ nhẹ vào thành cốc thủy tinh.

Đã rất lâu rồi không được uống sữa, hai nhóc con như hai chú thú nhỏ con dễ thương, không kìm được mà cầm ly sữa lên, ừng ực uống cạn 200ml một hơi.

“Ngon không?” Hai bé con uống sữa như hai con thú nhỏ đáng yêu, khiến Sở Dung cảm thấy tim tan chảy, không nhịn được mà mỉm cười hỏi.

“Ngon lắm ạ!” Phó Dư liếm môi, “Nếu ngày nào cũng được uống thì tốt quá.”

Phó Niên âm thầm kéo áo em trai, ý bảo em đừng nói bừa.

Phó Dư còn nhỏ, dễ bị dáng vẻ dịu dàng của Sở Dung lừa, nhưng Phó Niên thì không, cậu vẫn luôn giữ cảnh giác với Sở Dung, trước đây Sở Dung cũng không phải chưa từng làm chuyện tương tự, lúc đầu chưa dám ngang nhiên ngược đãi cậu, thường sẽ đưa cho cậu chút gì đó tốt, sau đó tự biên tự diễn làm hỏng chuyện, rồi mắng cậu là “không biết điều”, nhân cơ hội trừng phạt cậu.

Phó Niên đã quá quen rồi.

Cậu không biết Sở Dung đang tính toán gì, nhưng cậu biết, không được tiếp lời Sở Dung, nếu không chắc chắn  ta sẽ tìm cớ gây sự.

“Đúng là phải uống mỗi ngày.” Sở Dung gật đầu nhè nhẹ, rồi thở dài: “Uống sữa nhiều mới cao lên được, hai đứa gầy quá, thấp quá rồi.”

Phó Niên vốn nghĩ Sở Dung sắp nói gì đó kinh khủng: “?”

Cái tiếng thở dài đó… là thật lòng à?

Sở Dung đang dùng cách mới để sỉ nhục cậu sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play