Nồi lẩu uyên ương bốc khói nghi ngút được bê lên, nhân viên phục vụ bật bếp giúp, hơi nóng dần dâng lên, mùi thơm nồng cay của phần lẩu đỏ khiến Phó Dư hắt hơi hai cái liên tiếp, cậu bé xoay người né đi, “Mẹ ơi, cái này là gì vậy ạ?”

Sở Dung rút một tờ giấy lau mũi cho nhóc, “Đây là nồi lẩu uyên ương, một nửa cay, một nửa không cay, Niên Niên và Tiểu Ngư là trẻ con, không được ăn cay quá nhiều.”

Phó Dư mắt tròn xoe nhìn nồi lẩu đỏ rực, ngạc nhiên hỏi: “Vậy khi nào thì ăn được ạ?”

“Đợi món mang lên, nấu chín rồi là ăn được thôi.”

Không lâu sau, nhân viên phục vụ đẩy xe ba tầng đựng đầy món ăn đi vào, tất cả món Sở Dung gọi đều ở trên đó.

“Nước trái cây của quý khách đây.” Một chai nước xoài khổng lồ được đặt lên bàn. “Chúc quý khách ngon miệng.”

Sở Dung đổ hết thịt bò và thịt xông khói vào nồi, rồi đến dạ dày bò, lòng vịt, cuối cùng là nấm hương và rau xanh, “Tạm thời cho từng này vào đã, lát nữa là ăn được rồi.”

Phó Dư háo hức nhìn nồi lẩu sôi sùng sục, may mà Sở Dung còn gọi mấy món ăn nhẹ như thịt chiên giòn và sườn nhỏ, giúp cậu bé đỡ cồn cào.

“À, quên pha nước chấm mất, mẹ ra ngoài lát, hai đứa ở yên đây nhé.” Quán này cái gì cũng ổn, chỉ phiền mỗi việc nước chấm phải tự pha ở khu công cộng.

Phó Dư ngoan ngoãn gật đầu, mắt không rời khỏi nồi lẩu.

Phó Niên liếc nhìn Sở Dung, rồi quay sang nhìn Phó Dư, nhẹ gật đầu, “Vâng.”

Sở Dung ra khỏi phòng riêng, bên ngoài quán lẩu cũng khá đông khách, khu vực pha nước chấm gần như kín chỗ.

Cô tìm được bàn để pha, lấy khay, đặt ba cái chén nhỏ, lần lượt cho gia vị vào, phần của Phó Niên, Phó Dư và của cô, riêng chén của mình, Sở Dung cho thêm ba thìa ớt bằm.

Đang bưng khay định quay lại phòng thì cô để ý thấy quán có kem miễn phí, lòng liền động, liền lấy thêm một chén định múc kem.

Khu lấy kem cũng đông, vừa quay người, Sở Dung liền bị người ta va vào, cả khay nước chấm đổ nhào, văng tung toé, cô né không kịp, áo bị dính một vệt lớn, hành lá, tỏi, ớt trộn với dầu mè và giấm… màu sắc không thể chói mắt hơn.

“Á!” Cô gái đụng trúng Sở Dung hét lên. “Xin lỗi nhé, chị không sao chứ?”

Sở Dung cười khổ: “Không sao.”

Chỉ là nước chấm đổ hết, áo cũng coi như bỏ.

“Thật sự xin lỗi, em đền áo cho chị nhé? Chị gửi em giá áo, em chuyển khoản cho chị.” Cô gái vội vàng cúi đầu, hai tay chắp lại xin lỗi, trông cực kỳ áy náy.

Sở Dung xua tay: “Thôi, em đâu cố ý.”

“Tra Hỉ, cậu làm gì mà lâu thế?” Có người bạn đi cùng cô gái chạy lại, “Lấy kem mà cũng lâu vậy hả?”

Cô gái tên Tra Hỉ xụ mặt, mếu máo: “Tiểu Vân, tớ lỡ đụng trúng chị này rồi.”

Sở Dung cũng không muốn làm to chuyện, chỉ thấy hơi phiền, giờ người bạn kia cũng tới rồi, cô chỉ muốn nhanh chóng rút lui.

“Thật sự không sao mà, con tôi còn đang ở phòng riêng, tôi phải về trông chúng.”

Tra Hỉ mở to mắt: “Ủa? Chị còn trẻ thế mà đã có con rồi ạ?”

Sở Dung cười gượng: “Ừm, phải đấy.”

“Thế thì càng không thể để chị mất thời gian được. Vậy chị để lại liên hệ cho bọn em nhé, sau này bọn em chuyển khoản đền tiền áo cho chị.” Người bạn của Tra Hỉ lên tiếng, giọng nói dịu dàng, tròn vành rõ chữ như phát thanh viên thiếu nhi, vừa ngọt vừa trong.

Sở Dung nhìn cô gái ấy – cao ráo, tóc dài đen suôn, tuổi còn trẻ mà khí chất lại hiền hậu, dễ gần.

“Thôi được.” Sở Dung nghĩ bụng: rút lẹ là thượng sách, không thì không biết cô gái tên Tra Hỉ kia còn xin lỗi đến khi nào.

Cô mở WeChat, kết bạn với hai người. “Tôi họ Sở.”

“Chị Sở, cứ ghi chú tôi là Hách Hàn Vân nhé. Họ Hách trong ‘Xích Nhĩ Hách’, còn Hàn Vân là ‘Hàn vân đỗ tinh tỏa thúy không’.” Hách Hàn Vân mỉm cười nhẹ nhàng, đọc chậm rãi tên mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play