Phó Niên mím môi, không nói gì, tự mình thay áo thun và quần đùi.

Sở Dung thay đồ xong bước ra, một cục bông nhỏ liền bám chặt lấy chân cô: “Mẹ ơi, mẹ giúp con thay đồ được không ạ?”

Sở Dung không thể cưỡng lại sự làm nũng của tiểu bảo bối, cười rạng rỡ: “Tất nhiên là được rồi.”

Phó Dư ngoan ngoãn phối hợp với từng động tác của Sở Dung, thay đồ xong xuôi.

Phó Niên đứng bên cạnh nhìn Phó Dư rạng rỡ hạnh phúc, Phó Dư từ nhỏ đã mất ba mẹ, so với cậu, em ấy mới thực sự là người chưa từng cảm nhận được tình thương của mẹ.

Bây giờ Sở Dung có lẽ đã mang lại điều đó cho Phó Dư.

Phó Dư có lẽ cũng mơ hồ cảm nhận được Sở Dung đã thay đổi.

Khác với Phó Niên, những tổn thương lặp đi lặp lại từ Sở Dung trước đây vẫn không dập tắt được hy vọng trong lòng Phó Dư.

Cậu vẫn luôn mong muốn có một người mẹ yêu thương mình.

Giống như những câu chuyện cổ tích mà Phó Niên từng kể, Phó Dư tin rằng cuối con đường đau khổ sẽ là ngọt ngào, tin rằng mọi chuyện rồi sẽ có một cái kết thật đẹp.

Cậu vui vẻ chấp nhận Sở Dung bây giờ, giống như trong truyện cổ tích luôn có nàng tiên đến cứu vớt cô bé đáng thương, cậu tin mẹ hiện tại chính là tiên nữ biến thành.

Cuối cùng thì cậu cũng có người để làm nũng rồi.

Tài xế ca ngày là Lý Chí Triệu, anh ta trẻ hơn Vương Thuấn Hoa, không trầm ổn bằng nhưng trông lanh lợi hơn nhiều.

Sở Dung đưa Phó Niên đi khám trước, bác sĩ đo nhiệt độ, bảo rằng cậu đã gần như hết sốt, hai ngày tới không cần truyền dịch nữa, uống vài gói thuốc là được.

Không cần truyền dịch, cả Sở Dung lẫn Phó Niên đều vui, dù gì phải ngồi mấy tiếng liền còn bị chích kim, chẳng đứa nhỏ nào thích.

“Không cần truyền dịch nữa rồi, mẹ dẫn tụi con ra ngoài chơi một lát nhé, tối nay mẹ dẫn hai đứa đi ăn tiệm.”

Hôm nay vừa ký xong hợp đồng, một tuần sau sẽ nhận được năm triệu, Sở Dung định mời hai cục cưng một bữa hoành tráng.

Cô nhắn cho dì Vân một tin, bảo khỏi cần nấu cơm tối.

“Tiểu Ngư, Niên Niên, hai đứa muốn ăn gì nói mẹ nghe, mẹ mua hết cho!” Sở Dung cầm trong tay thẻ đen của Phó tổng, khí thế ngút trời.

Phó Niên không có món nào đặc biệt muốn ăn, Phó Dư thì món gì cũng được, thế là Sở Dung tự quyết, chọn một quán lẩu nhìn khá ngon.

Không ai là không thích ăn lẩu cả.

Sở Dung yêu cầu một phòng riêng nhỏ, gọi mỗi loại thịt một phần, thêm mấy loại rau, rồi đưa điện thoại cho Phó Niên, hỏi hai anh em muốn ăn gì, để tự chọn món.

Phó Niên lắc đầu, không nhận điện thoại.

“Con ăn gì cũng được ạ.”

“Vậy mẹ gọi thêm vài phần tôm cho con, à đúng rồi, Niên Niên, con ăn tôm viên bao giờ chưa?”

Phó Niên lắc đầu.

“Chút nữa thử đi, con chắc chắn sẽ thích.” Sở Dung cười tươi rói, gọi thêm một phần tôm viên nữa, ừm, lỡ Niên Niên không thích thì cô ăn hai phần cũng được, hehe.

“Mẹ ơi, lẩu là gì thế ạ?” Phó Dư lần đầu tiên đến quán lẩu, đáng thương chưa kìa, trước giờ cậu bé chỉ được ăn những bữa cơm đầy đủ dinh dưỡng và lành mạnh ở nhà thôi, đồ ăn ngon ngoài kia, cậu còn chưa từng nếm qua.

Hai nhóc con chẳng đứa nào biết gọi món, Sở Dung đành thu lại điện thoại, nghĩ bụng tí không đủ thì gọi thêm sau cũng được, để bảo vệ dạ dày cho tụi nhỏ, cô cắn răng chọn một nồi lẩu uyên ương vị cay nhẹ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play