Khi Sở Dung quay lại phòng riêng, sắc mặt không được tươi cho lắm, Phó Niên vốn định hỏi sao cô đi lâu vậy, nhưng vừa quay đầu thấy áo cô bị dính một đống gia vị, cậu nuốt lại lời, chỉ hỏi: “Dì sao thế?”
Sở Dung nhìn Phó Niên và Phó Dư, thở dài: “Không sao cả, chắc nồi lẩu chín rồi, ăn thôi.”
Cô đi tới, gắp mấy miếng thịt sôi trong nồi ra, chia vào bát hai đứa nhỏ, rồi ngồi ngẩn người nhìn nồi đồng sôi nghi ngút.
Phó Dư vừa ăn vừa xuýt xoa, vừa thổi vừa kêu, nóng quá nhưng ngon ơi là ngon!
Phó Niên thì điềm tĩnh hơn, thổi nguội mới ăn thử viên chả tôm, ừm , không ngon bằng tôm tươi, nhưng cũng tạm chấp nhận được, cậu ngẩng lên nhìn qua làn hơi nước, quan sát Sở Dung đang thất thần, vừa nãy cô còn vui vẻ bỏ cả đống món mình thích vào nồi, giờ quay lại mặt mày xị xuống, một miếng cũng chưa ăn.
Phó Niên do dự một lúc rồi hỏi: “Dì không đói à?”
Đang thất thần, Sở Dung bỗng buột miệng: “Con ơi, mẹ định mệnh của con xuất hiện rồi.”
Phó Niên: “…”
Dì ấy… đang tự tâng bốc bản thân à?
Sở Dung hoàn hồn, thấy Phó Niên đang nhìn mình với vẻ mặt khó tả, cô thở dài, sâu sắc nói: “Mẹ biết ngày này sẽ đến, nhưng không ngờ lại đến sớm vậy.”
Phó Niên nhìn cô hồi lâu, rồi rụt lại ánh mắt, lặng lẽ gắp thêm một viên chả tôm bỏ vào miệng. Thôi kệ, thế giới của người lớn, cậu không hiểu nổi.
Sở Dung than thở một lúc, cuối cùng nghĩ bụng nữ chính sớm muộn gì cũng xuất hiện, lo lắng cũng chẳng ích gì, liền cầm bát lên, u sầu ăn hết mấy tô thịt, ăn tới mức no căng mới buông đũa, rồi vỗ bụng, nhìn hai đứa nhỏ cũng bụng tròn vo, lên tiếng: “Về nhà thôi.”
Đúng lúc, điện thoại của Phó Như Hối lại gọi tới.
Vẫn là cuộc gọi video, hôm nay anh chỉ mặc một chiếc sơ mi đen, hai cúc trên cùng không cài, để lộ xương quai xanh và làn da màu đồng lấp ló phía dưới.
“Chào buổi trưa, Phó tổng.”
Sở Dung liếc nhìn đồng hồ, bây giờ là sáu giờ rưỡi chiều, bên Phó Như Hối chắc khoảng mười một giờ trưa.
Hai ngày nay, Phó Như Hối đã có thói quen gọi điện cho Sở Dung vào lúc nghỉ ngơi, số lần gọi cộng dồn từ khi kết hôn tới giờ còn không nhiều bằng hai ngày nay.
Thấy cô lại không ở nhà, anh cũng chẳng ngạc nhiên, thuận miệng hỏi: “Đang ở đâu vậy?”
“Ra ngoài ăn cơm.” Sở Dung thành thật trả lời, “Đi với Niên Niên và Tiểu Ngư.”
Bị gọi tên, Phó Niên và Phó Dư cùng ngẩng đầu lên.
“Mẹ ơi, là ba hả?” Phó Dư ôm bụng nhỏ, ngửa đầu hỏi.
Sở Dung gật đầu, đưa camera quay về phía Phó Dư và Phó Niên.
Vừa ăn no xong, dù gầy nhưng bụng cũng không đến mức lộ quá.
Cô lo lắng nhìn hai đứa con chào hỏi với ba chúng.
“Ba ơi!” Phó Dư phấn khích vẫy tay trước ống kính, “Ba ơi, con nhớ ba.”
“Ba.” Phó Niên gọi một tiếng, thái độ vẫn bình tĩnh như thường, không nói gì thêm.
Phó Như Hối chăm chú nhìn hai đứa nhỏ, ánh mắt lướt qua bụng phình lên vì no của chúng, bật cười hỏi: “Ăn gì mà no vậy?”
“Ăn lẩu á ba.” Phó Dư giành trả lời trước.
Nghe cậu nhóc nói líu ríu, Phó Như Hối bật cười: “Lẩu hả?”
“Dạ đúng đúng ạ.” Phó Dư gật đầu lia lịa, “Lẩu ngon lắm.”
“Còn Niên Niên thì sao?” Phó Như Hối nhìn sang cậu con trai lớn chững chạc ít nói, “Con cũng thích à?”
Phó Niên gật đầu, “Thích ạ.”
Hiếm khi thấy Phó Niên nói thẳng ra sở thích, Phó Như Hối nghĩ thầm, có vẻ ở cùng Sở Dung, bọn trẻ thật sự rất vui vẻ. Chỉ là... đừng ăn no quá thôi, anh nhìn cái bụng tròn vo của hai cậu nhóc, chẳng biết đã ăn bao nhiêu nữa.