“Trả lời từng câu một đi.” Sở Dung chậm rãi ngồi xuống ghế, thong thả nhìn vẻ mặt lúc đỏ lúc trắng của Tằng Thiến, “Dì Vân, làm phiền dọn hết đống đồ ăn này đi, nấu lại vài món khác nhé.”

Dì Vân nghe vậy, tim đập mạnh, nhưng không phải vì sợ hay lo lắng, mà là vì sướng và hả giận.

Tằng Thiến trước đây dựa vào việc được phu nhân ưu ái, tự cho mình là nửa bà chủ trong nhà, không chỉ không làm gì mà còn hay ra vẻ với các người làm khác. Dì Vân là người nấu ăn nên ít bị bắt nạt, nhưng Trác Nhã, một người giúp việc ít nói và làm cùng việc với Tằng Thiến, thì thành đối tượng chính để bắt nạt.

Dì Vân là người tốt bụng, không chịu nổi cảnh người hiền lành bị bắt nạt, nhưng phu nhân lại làm ngơ trước chuyện Tằng Thiến ăn không ngồi rồi, còn phát thêm tiền thưởng. Trong khi đó, Trác Nhã làm hai phần việc mà chỉ nhận được một phần lương, Tằng Thiến chẳng làm gì mà còn được khen thưởng, dì Vân tức không chịu nổi, bèn nói với Ngô Xán, may mà Ngô Xán cũng ghét Tằng Thiến, nên đã lén chuyển tiền lương của cô ta cho Trác Nhã.

Cũng vì vậy mà dì Vân và Tằng Thiến thành thù, Tằng Thiến cứ thích gây khó dễ, bắt bà nấu cơm, làm đồ ngọt, còn hay lấy bà chủ ra dọa nạt, dì Vân giận lắm nhưng không dám nói, lương ở nhà họ Phó là cao nhất trong khu, bỏ thì tiếc, ở lại thì phải nhịn.

Dì Vân vốn tưởng sẽ phải nhẫn nhịn đến lúc nghỉ hưu, ai ngờ hôm nay Sở Dung lại cho bà một trận hả giận.

Dù không biết đây có phải là “xuất đầu lộ diện” thật không, nhưng dì Vân vốn dễ hài lòng, xả được một lần là tốt rồi, dù mai bà chủ có đổi ý thì bà cũng chẳng thiệt gì.

“Vâng, thưa phu nhân.” Dì Vân thu dọn mấy món ăn trên bàn, trong lúc đó Sở Dung còn thong thả nói thêm: “Bên ngoài chắc có mấy con chó hoang, dì Vân đi chợ tiện mang mấy món này cho chúng ăn đi, nhớ rửa sạch lại bằng nước, đừng để dính gia vị hay nước miếng, cho tụi nó ăn bậy dễ bị đau bụng lắm.”

Đây là đang mắng Tằng Thiến là chó hoang đấy à?

Dì Vân cười tươi rói, đáp to: “Vâng ạ!”

“Phu nhân, em đã làm gì khiến chị không hài lòng, mà chị phải đối xử với em như vậy?” Tằng Thiến hít sâu mấy lần, cố đè nén lửa giận trong lòng, giờ chưa phải lúc trở mặt với Sở Dung, không thể manh động được.

Cô ta bấm mạnh vào đùi mình, cuối cùng cũng làm ra vẻ đáng thương, môi mím chặt, mày nhíu sâu.

Sở Dung ngắm nhìn diễn xuất của Tằng Thiến, không tệ, lần này trong mắt còn có cảm xúc, đúng là trông hơi đáng thương thật.

“Niên Niên, Tiểu Ngư, lại đây.” Sở Dung không để ý đến màn diễn của Tằng Thiến, cô ngoắc ngoắc gọi hai đứa trẻ vẫn đang đứng yên, “Vừa rồi các con có nghe thấy những gì mẹ hỏi không?”

Mấy lời Sở Dung vừa nói, hai đứa có thể chưa hiểu hết ẩn ý, nhưng chúng nhìn ra được Tằng Thiến vốn dĩ còn vênh váo, giờ lại cụp đuôi, sợ sệt trước mặt Sở Dung, vậy nên nỗi sợ đối với cô ta cũng vơi đi không ít.

Tiểu Ngư chạy chầm chậm lại ôm chặt lấy Sở Dung, mẹ dùng giọng nói mà trước đây hay dùng để dọa cậu và anh trai để nói chuyện với “người xấu” kia, cậu tuy chưa hiểu “vả mặt” là gì, nhưng cậu biết mình rất vui: “Nghe rồi ạ.”

Phó Niên bước tới, đáp một tiếng nặng nề: “Ừm.”

“Thế các con có biết trả lời sao không?” Sở Dung hỏi tiếp.

Tiểu Dư nghĩ một chút, rồi thành thật nói: “Mẹ ơi, anh con biết!”

Sở Dung cong môi cười, nhóc con này cũng biết đá bóng đẩy việc đấy, cô quay sang nhìn Phó Niên: “Vậy để Niên Niên trả lời nhé.”

Phó Niên nhìn vào đôi mắt ngập tràn ý cười của Sở Dung, vốn dĩ cậu không định trả lời câu hỏi ngốc nghếch như vậy, nhưng không hiểu sao lại không kìm được mà mở miệng: “Ba đã trả tiền cho dì Vân, dì ấy là người ba đặc biệt mời về nấu cơm cho cả nhà mình.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play