“Ngoan lắm.” Phó Niên hiếm khi phối hợp đến vậy, bộ dạng ngoan ngoãn trả lời khiến Sở Dung ngứa ngáy trong lòng, cô không kìm được mà xoa đầu Phó Niên một cái. Nhưng ngay sau đó liền đổi sang gương mặt lạnh lùng cao quý của nữ chủ nhân, ánh mắt khinh bỉ đảo qua Tằng Thiến hai lượt: “Nghe thấy chưa? Một đứa trẻ sáu tuổi cũng hiểu được đạo lý đó, vậy mà cô lại không hiểu. Với chỉ số thông minh như vậy, cô còn định tiếp tục làm việc ở nhà tôi thế nào?”

Ban đầu Tằng Thiến nghe hai câu đầu còn chẳng mấy để tâm, dù gì Sở Dung có nói gì đi nữa, sau cùng cô ta cũng có cách khiến Sở Dung hồi tâm chuyển ý. Nhưng câu cuối cùng lại khiến cô ta thật sự hoảng loạn, Sở Dung có ý gì? Muốn đuổi việc cô ta sao? Cô dựa vào đâu mà dám?

“Cô có ý gì hả?” Tằng Thiến rối loạn, chẳng buồn giả vờ nữa, vẻ đáng thương biến mất, trừng mắt lên như chuông đồng, “Cô định đuổi việc tôi à?”

Sở Dung trước mặt Phó Niên và Phó Dư thì nhún nhường, nhưng trước mặt Tằng Thiến thì không cần giả vờ nữa, dù sao cô cũng đã nghĩ thông suốt rồi, sớm muộn gì cũng phải đuổi, chi bằng sớm một chút. Giữ quả bom hẹn giờ như Tằng Thiến bên mình, chẳng những lúc nào cũng đe dọa Phó Niên và Phó Dư, còn thường xuyên bắt nạt người làm khác, lại suốt ngày khiêu khích, gây rối bên tai cô, chẳng có lợi ích gì cả, chỉ khiến người ta buồn bực.

Huống hồ những việc Tằng Thiến đã làm còn quá đáng hơn nguyên chủ nhiều, Sở Dung không tin cô ta đủ can đảm vạch trần ra ngoài, một khi chuyện bại lộ, Tằng Thiến chết còn nhanh hơn cả cô.

Phó Niên nhìn chằm chằm vào Sở Dung đang cúi đầu trầm tư. Dì ta sẽ thật sự làm vậy sao? Sẽ đuổi Tằng Thiến thật chứ? Nghi ngờ suốt một ngày một đêm trong lòng Phó Niên dần lên đến đỉnh điểm. Quyết định cuối cùng của Sở Dung chắc chắn là mấu chốt giải đáp mọi nghi ngờ, nếu dì ta thực sự đuổi Tằng Thiến, vậy thì cái suy đoán không thể tin nổi kia, có lẽ sẽ biến thành giấc mơ đẹp có thật…

Cậu căng thẳng đến cực điểm, trong số những người đang có mặt, có lẽ chỉ có Tằng Thiến mới căng thẳng bằng cậu.

Chỉ là Tằng Thiến thì nhiều hơn là không thể tin nổi, phẫn nộ và mất lý trí. Trong nguyên tác, cô ta chỉ là vai phản diện nhỏ bị lướt qua vài dòng, vừa xấu xa vừa thiếu đầu óc, chẳng đáng để viết sâu, Sở Dung rất hài lòng với phản ứng của cô ta, càng phản ứng mạnh, mối đe dọa càng nhỏ.

“Không phải tôi muốn đuổi cô.” Sở Dung từ tốn chống tay đứng dậy, trong đôi mắt trong trẻo thoáng qua một tia sắc lạnh, thứ ánh sáng mà Tằng Thiến chưa từng thấy từ ánh mắt cô. Cô ta sững sờ nhìn Sở Dung nở nụ cười rạng rỡ đến mức chói mắt, môi không son mà đỏ rực khẽ mở ra, từng chữ rõ ràng: “Tằng Thiến tiểu thư, cô đã bị sa thải.”

Như một tiếng sấm lớn, cùng lúc giáng xuống đầu Tằng Thiến và Phó Niên.

Phó Niên buông lỏng nắm tay đã siết chặt suốt bao lâu, nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài, giống như trút được gánh nặng, khiến Sở Dung quay sang nhìn cậu: “Sao thế?”

Tâm trạng Phó Niên phức tạp đến mức không thể diễn tả bằng lời, cổ họng như bị nghẹn cứng bởi cảm xúc dâng trào, một tiếng cũng không thốt ra nổi. Nhưng lần này, khi ánh mắt Sở Dung dừng lại trên người cậu, cậu không né tránh nữa, mà hoàn toàn đối diện với ánh nhìn đầy quan tâm đó.

“Dì là, dì là…” Phó Niên mở miệng, “Dì là… đúng không?”

Sở Dung hoàn toàn không nghe rõ Phó Niên nói gì, thằng bé này có cái tật ấy, đôi khi nói chuyện cứ ấp a ấp úng, vừa muốn người khác nghe thấy lại vừa sợ bị nghe thấy.

Nhưng Sở Dung rất kiên nhẫn với Phó Niên, cô đang định hỏi lại thì bị tiếng chất vấn điên cuồng của Tằng Thiến cắt ngang: “Sở Dung, cô dám đuổi tôi? Cô dám à? Đừng quên cô còn đang bị tôi nắm thóp! Cô dám đối xử với tôi như vậy, tôi nhất định sẽ nói hết chuyện của cô cho Phó tiên sinh biết!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play