Dì Vân đứng bên cạnh có vẻ lúng túng, còn Tằng Thiến thì thản nhiên tự tại, một mình thưởng thức bữa tiệc trên bàn như thể đó là chuyện hiển nhiên.

Không chỉ Sở Dung, ngay cả Phó Niên và Phó Dư cũng khẽ run lên khi nhìn thấy Tằng Thiến.

Nếu nói Sở Dung là bạo quân, thì Tằng Thiến chính là móng vuốt của bạo quân, hầu hết những mệnh lệnh của Sở Dung đều do Tằng Thiến thi hành, cô ta ăn nói khéo hơn Ngô Xán, cũng càng được việc trước mặt Sở Dung, thậm chí nhiều lúc còn là người đưa ra chủ ý, Sở Dung ngu ngốc dễ điều khiển, đề xuất gì của Tằng Thiến cô ta cũng nghe theo.

Có thể nói, Tằng Thiến là người đã trải thảm cho con đường sai lầm của Sở Dung. Có cô ta, Sở Dung mới ngày càng lún sâu vào con đường không lối thoát.

Sở Dung vỗ nhẹ đầu hai đứa nhỏ đang run rẩy, khẽ nói một câu “Đừng sợ”, sau đó bước nhanh về phía Tằng Thiến.

“Cô đang làm gì thế?” Sở Dung hỏi với giọng vẫn coi như bình tĩnh.

Tằng Thiến đã chú ý đến sự xuất hiện của Sở Dung từ sớm, nhưng cô ta đâu có sợ. Đối diện với câu hỏi chất vấn, Tằng Thiến chỉ cắn đầu đũa, cười ngọt ngào: “Phu nhân tới rồi à? Hôm qua em cả ngày không ăn gì, về nhà lại chẳng có ai chuẩn bị cơm tối, đói muốn chết luôn á. Phu nhân tốt của em, chị sẽ không nỡ để em nhịn đói đấy chứ?”

Giọng cô ta ngọt như mật, như đang làm nũng.

Cô ta như thể biến mình thành em gái nhỏ của Sở Dung, đang làm nũng đòi chị gái yêu thương.

Nguyên chủ Sở Dung rất thích kiểu này, ưa lời đường mật, mà Tằng Thiến thì mồm miệng ngọt xớt, lời hay ý đẹp tuôn ra không tiếc.

Nguyên chủ một mặt điên cuồng tra tấn Phó Niên Phó Dư tìm kho*i c*m, mặt khác lại vô cùng hưởng thụ sự nũng nịu kiểu trẻ con của Tằng Thiến.

Đôi khi Sở Dung còn nghĩ, nguyên chủ chắc có vấn đề về thần kinh thật.

Nếu không thì tại sao lại không nhìn ra được ánh mắt khinh thường và ác ý trần trụi trong mắt Tằng Thiến?

Chiêu này của Tằng Thiến xưa nay chưa từng thất bại, chỉ cần làm gì quá đáng, chỉ cần làm nũng một cái là được xí xóa, dù lời làm nũng kia chẳng có bao nhiêu chân thành, nguyên chủ cũng bị dỗ cho rối rít.

Nhưng Sở Dung bây giờ thì không hề bị lừa như thế.

Cô từng gặp quá nhiều người như Tằng Thiến,  ngoài ngọt trong độc và ai cũng thâm sâu hơn Tằng Thiến nhiều, trong mắt cô Tằng Thiến chẳng khác nào một sinh viên ngành diễn xuất kém cỏi.

Lời ngon tiếng ngọt của Tằng Thiến chẳng phải kẹo, mà là độc bôi mật.

“Hôm qua cả ngày không ăn, không ai chuẩn bị cơm tối cho cô…” Sở Dung lặp lại lời cô ta một cách nhẹ nhàng, “Nên hôm nay hơn mười một giờ thì đói quá, tới ăn cơm người khác chuẩn bị sẵn?”

Từng tiếng từng tiếng, Tằng Thiến gật đầu: “Đúng vậy, dì Vân hôm qua ngủ sớm quá, em gọi mà dì ấy cũng không dậy.”

Dì Vân đứng bên cạnh, giận mà không dám nói gì, bà là đầu bếp do nhà họ Phó thuê, nhiệm vụ là nấu cơm cho gia đình Phó tiên sinh, chứ không phải để phục vụ Tằng Thiến! Hôm qua hơn mười một giờ đêm, Tằng Thiến ầm ĩ đòi ăn cơm, bà cũng thấy phiền muốn chết, nên chẳng buồn để ý.

Giờ Tằng Thiến còn cố tình “méc” với phu nhân, mà phu nhân trước giờ lại đối xử với Tằng Thiến như em gái ruột, không biết lần này sẽ xử lý thế nào...

Trong ánh mắt của mọi người, Sở Dung khẽ cười hai tiếng.

“Cô tên gì?” Sở Dung nghiêm túc hỏi.

Tằng Thiến chẳng hiểu ra sao nhưng vẫn cười hì hì đáp: “Phu nhân, em là Tằng Thiến mà, chị tức đến hồ đồ rồi à?”

“Thế đây là đâu?” Sở Dung hỏi tiếp, nét mặt không còn chút ý cười.

“Đây là biệt thự Hương Sơn...” Tằng Thiến theo phản xạ đứng bật dậy, khi trả lời câu hỏi của Sở Dung thì cũng chợt nhận ra điều gì đó, đây là biệt thự Hương Sơn, nơi mà cô ta mơ ước có thể trở thành bà chủ!

Nhưng... hiện tại cô ta vẫn chưa phải.

Sở Dung, con ngốc chỉ có khuôn mặt là được việc, mới chính là bà chủ danh chính ngôn thuận của căn biệt thự này, là vợ của Phó tiên sinh. Còn cô ta, dù có nhiều đặc quyền trong nhà, rốt cuộc vẫn chỉ là người giúp việc không hơn không kém.

Tằng Thiến siết chặt vạt áo ngủ, lòng căm hận dâng lên từng đợt.

“Biệt thự Hương Sơn là của ai?” Sở Dung tiếp tục đâm dao vào chỗ đau của Tằng Thiến.

“Của Phó tiên sinh.” Tằng Thiến trả lời với khí thế mạnh hơn, dù không phải của cô ta, nhưng cũng không phải của Sở Dung, Sở Dung chẳng qua chỉ là loài tầm gửi bám víu vào Phó tiên sinh, ngoài vận may thì chẳng có lấy một ưu điểm, có tư cách gì mà kiêu ngạo?

“Thế còn dì Vân là ai?” Tằng Thiến toàn thân đã căng chặt, Sở Dung vẫn chưa tha cho cô ta, mới vài câu hỏi mà Tằng Thiến đã gần như không chịu nổi? Cô còn tưởng dạng người như Tằng Thiến phải mặt dày lắm chứ.

“Dì Vân, chính là dì Vân, tên thật là Tạ Hoa Vân.” Tằng Thiến cố chấp liếc Sở Dung một cái, không chịu đi theo mạch hỏi của cô.

Sở Dung không để tâm đến màn giả ngu của cô ta, tiếp tục hỏi: “Thế thì Tạ Hoa Vân do ai thuê? Thuê để làm gì? Phục vụ ai? Ai trả lương?”

“Hả?”

Lần này Sở Dung hỏi liền một lúc bốn câu, mỗi câu như lột một mảnh da trên cái lòng tự tôn mong manh của Tằng Thiến, khiến cô ta muốn giả ngu cũng không nổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play