Về thân thế của cô, Phó Như Hối chỉ có hai cách xử lý: một là giả vờ không biết gì, không làm gì, để cuộc sống cứ thế trôi qua, nhưng điều đó rõ ràng không thể xảy ra; nếu anh là người muốn sống kiểu hời hợt, thì cô cũng sẽ không phải lo lắng nhiều thế này; hai là tìm cách đuổi cô đi, đưa nguyên chủ Sở Dung quay về, bởi người vợ thật sự của Phó Như Hối chỉ có thể là nguyên chủ.
Nguyên chủ ngược đãi Phó Niên và Phó Dư là điều không thể phủ nhận, nhưng Phó Như Hối có biết chuyện đó hay không lại là một câu hỏi khác.
Sở Dung tự nhận mình không phải thánh nhân, cảm xúc cũng không dễ buông bỏ, giả sử nguyên chủ thật sự quay về thì Phó Niên và Phó Dư sẽ ra sao? Nguyên chủ liệu còn đối xử tệ với hai đứa trẻ không? Phó Niên và Phó Dư có thể tha thứ?
Con người ai cũng ích kỷ, giờ cô xem Phó Niên và Phó Dư như con mình, tự nhiên cũng sẽ có chút ác cảm với nguyên chủ, lo nếu nguyên chủ trở lại rồi vẫn đối xử tệ với hai đứa trẻ thì phải làm sao.
“Niên Niên.” Sở Dung thở dài một tiếng, chỉ thở dài thôi, không nói thêm gì nữa.
Phó Niên nhìn cô một lúc, từ từ bò đến ôm chặt lấy cô, “Con không muốn mẹ đi.”
Sở Dung bật cười, “Mẹ có nói sẽ đi đâu đâu?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT