Phó Như Hối vừa về đến nhà, đi khắp phòng khách tìm mà không thấy ba mẹ con ai cả, đoán là Sở Dung dẫn bọn trẻ lên lầu ngủ trưa. Lên trên tìm thì thấy ngay Phó Dư ngốc nghếch vừa va đầu vào tủ sách.
Phó Như Hối lập tức đến ôm Phó Dư lên, “Đập vào đâu rồi con?”
Phó Dư nước mắt ngắn dài ôm lấy cổ ba, “Đập vào trán rồi.”
Nhìn mấy quyển sách rơi vãi trên sàn, Phó Như Hối nhíu mày nhẹ, tay sờ lên trán Phó Dư, “Có phải chỗ này không?”
“Đúng rồi ạ.” Phó Dư chớp mắt, “Ba sao về nhanh vậy?”
Phó Như Hối ôm con xuống lầu tìm thuốc, “Ba làm xong việc rồi. Tiểu Ngư sao lại một mình ở trên lầu? Mẹ và anh Niên đâu rồi?”
“Không biết ạ.” Phó Dư chỗ bị va đập làm dây thần kinh nào đó có vấn đề, nước mắt tuôn trào không ngừng. Cậu không muốn ba thấy mình bị thương, bình thường Phó Dư rất thích bám ba để nũng nịu, nhưng thật sự đau thì không muốn ba biết.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT