“Không nhớ sao?” Sở Dung cũng không biết cậu bé có đang giận dỗi không, “Họ mới cưới không lâu đâu?” Chính xác thì mới hơn một năm thôi.
Phó Niên cúi đầu nhăn mặt, thật sự không nhớ. Cậu cảm thấy kỳ lạ, sao lại quên sạch ký ức trước khi ba đi công tác nước ngoài? Dù sao cũng mới chỉ cách đây bốn tháng thôi, với trí nhớ của cậu, làm sao có thể quên được.
Và cũng không chỉ quên lơ mơ chút ít, mà về khoảng thời gian đó, trong đầu Phó Niên hoàn toàn là một mảng trống.
Cậu nghe dì Vân từng nhắc tới rằng: “Phu nhân trước đây rõ ràng rất dịu dàng, sao giờ tính tình lại thay đổi lớn vậy?” Dịu dàng sao? Phó Niên cũng theo tiềm thức tin lời dì Vân nói, cho rằng trước đây Sở Dung có thể là người dịu dàng, bao dung, nhưng hỏi vì sao lại dịu dàng, cậu chẳng nhớ nổi chút gì.
Càng nghĩ càng mông lung.
Phó Niên đứng đó ngẩn ra, cứ như thể linh hồn bay ra ngoài vậy, Sở Dung hơi lo lắng, bèn chọc chọc vào vai Phó Niên: “Niên Niên, sao con vậy? Không nhớ được thì thôi, cũng không có gì đáng nhớ đâu, nha?”
“Tại sao?” Phó Niên tự nói với mình, “Tại sao lại chẳng nhớ gì cả?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT