Ba mẹ con nhìn nhau, Sở Dung cố tỏ ra bình thản vuốt lại tóc, giành quyền chủ động: “Hai đứa dậy từ lúc nào thế? Sao không gọi mẹ dậy?”

Phó Dư tròn xoe mắt ngơ ngác: “Mẹ không nói phải gọi mẹ mà.”

Thôi được rồi, hai nhóc con này chắc cũng không đủ can đảm gọi cô dậy.

Sở Dung vò vò đầu, “Bây giờ mấy giờ rồi nhỉ?”

Phó Dư đưa tay kéo lọn tóc bị đè dưới cánh tay của Sở Dung ra, nghiêm túc nói: “Mẹ ơi, con không biết xem giờ.”

Sở Dung phì cười, vừa định trêu thì chạm phải ánh mắt trong veo như hổ phách của Phó Dư nhìn mình, cô mới cảm thấy áy náy mà thu lại nụ cười, “Được rồi, vậy Tiểu Ngư giúp mẹ lấy điện thoại nha.”

“Mười giờ rưỡi rồi.” Phó Niên lên tiếng trước khi Phó Dư lấy được điện thoại.

Từ lúc Sở Dung tỉnh dậy, Phó Niên vẫn ngồi yên một chỗ trên giường, không nói câu nào.

Sở Dung luôn để ý nét mặt của Phó Niên bằng ánh nhìn lén. Bây giờ cậu đột nhiên lên tiếng, Sở Dung cuối cùng cũng tìm được cơ hội để hỏi điều mà cô đã muốn hỏi từ lúc mới mở mắt: “Ôi, Niên Niên giỏi quá, biết xem giờ luôn nè. Người còn thấy khó chịu không? Để mẹ xem thử nào.”

Cô đưa tay chạm vào trán Phó Niên, vốn tưởng đứa nhỏ sẽ né đi như mọi khi, Sở Dung đã chuẩn bị tinh thần bị từ chối, nhưng không ngờ lần này, Phó Niên lại ngoan ngoãn quỳ ngồi tại chỗ, đôi mắt sáng như sao lặng lẽ nhìn cô.

“Ừm… không nóng nữa rồi. Nhưng hôm qua bác sĩ nói còn phải truyền thêm hai ngày nữa, lát nữa đi bệnh viện xem có cần truyền tiếp không.” Sở Dung ngáp một cái, “Vừa hay cuối tuần không phải đi học.”

“Mẹ ơi, điện thoại nè.” Dù Phó Niên đã báo giờ rồi, Phó Dư vẫn ngoan ngoãn đưa điện thoại cho cô.

Sở Dung khen: “Tiểu Ngư giỏi quá.”

Cô mở điện thoại ra xem, 10:33, ừm, đúng như Phó Niên nói.

“Đồng hồ treo tường ở sau lưng dì.” Phó Niên đột nhiên lên tiếng.

Sở Dung nghe vậy liền quay đầu lại nhìn, quả nhiên trên tường treo một cái đồng hồ tròn to tướng.

“Dì không biết sao?” Phó Niên lại hỏi tiếp.

Sở Dung cầm điện thoại lướt lướt, vừa định ậm ừ cho qua thì trong lòng lại dâng lên một cảm giác khác thường, cô ngẩng đầu, va phải ánh mắt sáng trong như sao của Phó Niên, đứa nhỏ này quá già dặn, không biết có phải đã nhìn ra điều gì không. Cô mím môi: “Con muốn nói gì?”

Phó Dư cũng tò mò nhìn sang anh trai, bắt chước như một con vẹt nhỏ: “Anh ơi, anh muốn nói gì?”

Phó Niên quay mặt đi: “Con đói rồi.”

Phó Dư lại hóa thân thành vẹt nhỏ: “Mẹ ơi, con cũng đói rồi.”

Nguy cơ tạm thời được hóa giải, Sở Dung âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ở bên Phó Niên đúng là mệt chết đi được, đứa nhỏ này quá thông minh, thực sự không công bằng với một người lớn ngốc ngếch như cô.

“Sắp mười một giờ rồi, xuống ăn bữa sáng kiêm bữa trưa đi.” Sở Dung đặt điện thoại xuống. “Hai đứa, đã rửa mặt đánh răng chưa?”

Phó Dư lắc đầu.

“Vậy mẹ đưa hai con đi rửa mặt đánh răng trước.” Sở Dung vươn vai thật dài, “Đi nào.”

“Không có bàn chải và khăn mặt của con với Phó Dư.” Phó Niên vẫn ngồi yên.

Sở Dung cười cười: “Cá cược không, mẹ nói là có đấy.” Cô bế Phó Dư lên, “Tiểu Ngư nghĩ là có hay không?”

Phó Dư rất thích được bế, ôm cổ Sở Dung, đôi mắt sáng rỡ reo lên: “Có ạ!”

Sở Dung nhướng mày nhìn Phó Niên đầy khiêu khích, rồi đi vào nhà vệ sinh trong phòng.

Phó Niên đợi họ vào trong mới từ từ bò dậy khỏi giường, đi theo sau.

Sở Dung đắc ý ngắm nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Phó Niên qua gương, hừ hừ, không ngờ chứ gì? Ngoài chuyện phòng chưa kịp sắp xếp lại, mấy thứ khác cô đều đã bảo dì Vân chuẩn bị hết rồi.

Bàn chải, khăn mặt, quần áo, đồ dùng học tập, đồ chơi – những gì có thể nghĩ tới, cô đều mua sẵn hết cả rồi.

“Bàn chải màu xanh là của Tiểu Ngư, bàn chải màu trắng là của Niên Niên.” Sở Dung đưa bàn chải mới cho hai đứa. “Tiểu Ngư biết tự đánh răng không?”

Phó Dư gật đầu mạnh mẽ: “Biết ạ biết ạ, mẹ ơi.”

Sở Dung bóp kem đánh răng rồi đưa cho cả hai.

Phó Niên nhìn chằm chằm vào hình chú cún trên bàn chải, ngây người – sao Sở Dung lại biết cậu thích chó? Cậu dám chắc mình chưa từng nhắc tới chuyện này trước mặt cô ta, dù gì thì Sở Dung cũng là kẻ méo mó, cậu không dám đảm bảo nếu dì ta biết cậu thích chó thì có làm chuyện gì đáng sợ không.

Tất nhiên là Sở Dung biết Phó Niên thích chó, trong nguyên tác Hách Hàn Vân chính là dùng một con chó Samoyed nhỏ để mở lòng Phó Niên, nhờ đó mà rút ngắn được khoảng cách với cậu.

Muốn kéo gần quan hệ với ai thì tất nhiên phải biết chiều sở thích của người đó.

Biểu cảm sững sờ hiếm hoi của Phó Niên khiến Sở Dung cực kỳ hài lòng. Hừ, choáng chưa? Dù sao thằng nhóc này cũng mới sáu tuổi, cô là người trưởng thành rồi, chẳng lẽ không dụ nổi một đứa nhóc?

Ngoài Phó Dư đang vui vẻ cầm bàn chải cá mập nhỏ đánh răng trước gương, Sở Dung và Phó Niên đều mang đầy tâm sự riêng.

Khi ba người xuống ăn cơm, biểu cảm của mỗi người lại càng khác biệt: Sở Dung rạng rỡ đắc ý, Phó Dư cười khờ khạo, còn Phó Niên cau mày trầm ngâm, vậy mà cả ba lại tạo thành một không khí hài hòa kỳ lạ.

Sự hòa hợp ấy tan biến ngay khi họ bước vào phòng ăn, Sở Dung đã nhắn dì Vân nấu món gì đó thành bữa sáng kiêm trưa, nên dì làm thêm hai món nữa, tổng cộng năm món mặn, hai món canh, nhìn vô cùng thịnh soạn, mong sao bà chủ và hai cậu nhỏ ăn ngon miệng.

Tay nghề của dì Vân thì Sở Dung rất hài lòng, người khiến cô không vui là một người khác.

Đó chính là Tằng Thiến, hiện đang ngồi trên ghế ăn, ăn uống vô cùng sung sướng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play