Sở Dung cùng Phó Niên và Phó Dư thấy Phó Như Hối đang ngủ say, ba người trao nhau ánh mắt đầy ăn ý rồi nhẹ nhàng mở cửa đi xuống lầu.
“Ba lại dậy muộn hơn mẹ nữa kìa.” Phó Dư như phát hiện ra điều gì mới mẻ, ngạc nhiên nói: “Lần này mẹ không phải là người dậy trễ nhất nữa rồi.”
Mỗi sáng, Phó Niên và Phó Dư đều phải tốn công gọi Sở Dung dậy, duy chỉ hôm nay là cô tự tỉnh.
Sở Dung cười: “Đó là vì mấy đứa là trẻ con, ngủ ít. Đợi sau này đến tuổi mẹ, chắc chắn mấy đứa còn ngủ nhiều hơn cả mẹ nữa.” Hôm nay nếu không phải vì tiềm thức cảm thấy có người lạ nằm cạnh nên bất an, cô cũng không tỉnh sớm như vậy đâu.
Tất nhiên, Sở Dung hoàn toàn không biết mình tối qua đã bao nhiêu lần vắt chân lên người Phó Như Hối. Có khi tiềm thức của cô chẳng bất an gì vì sự hiện diện của anh cả.
“Có cần đợi ba ăn sáng cùng không?” Phó Niên đưa ra một câu hỏi then chốt.
Phó Niên là kiểu không hay nói chuyện thừa, nhưng một khi mở miệng là nói trúng trọng tâm khiến Sở Dung phải cân nhắc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play