Trước đây vì trong nhà có người thân làm bác sĩ Đông y, nên hễ bị cảm mạo là bị ép uống thuốc sắc. Vì quá sợ vị đắng, Sở Dung từng mấy lần muốn đập đầu vào tường, nhưng không thể từ chối ý tốt của người nhà, cô đành chọn không để bị bệnh, từ gốc giải quyết vấn đề – tức là tập cho mình “thân thể kim cang bất hoại”, nói trắng ra là thà bệnh mà không uống thuốc.
Bao năm rồi cô chưa từng động đến thuốc, đến cảm nhẹ cũng tự mình vượt qua. Vậy mà giờ Phó Như Hối lại muốn ép cô uống thuốc Bắc? Không được đâu, Phó tổng!
Chiếc bánh đậu đỏ trong tay cũng mất ngon, Sở Dung ủ rũ đặt nửa cái bánh xuống, “Thật lòng mà nói, mẹ thấy mình khỏi rồi.”
Phó Niên rất nể tình: “Ừm.”
“Vậy bạn học Phó Niên, con thấy một người hoàn toàn khỏe mạnh, có cần thiết phải tiếp tục uống thuốc không?” Sở Dung nắm tay làm micro, đưa đến bên miệng Phó Niên.
Phó Niên ho nhẹ một tiếng, “Bác sĩ nói vậy mà.” Ý là, ý kiến của cậu không quan trọng, nên vẫn phải uống.
“Mẹ không muốn uống thuốc sao? Uống rồi mới nhanh khỏi chứ.” Phó Dư cắn một miếng bánh bao nhân thịt, nước thịt thơm ngào ngạt, đến mức cậu híp mắt vì sung sướng, “Dì Vân làm bánh bao nhân thịt ngon quá!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT