Trong lúc nói chuyện, nồng độ oxy trong máu của Triệu Cương đã dần hồi phục đến 86. Tuy vẫn chưa đạt đến ngưỡng an toàn, nhưng ít nhất tạm thời không còn nguy hiểm, hơn nữa xem tình hình hiện tại của Triệu Cương, chỉ số oxy vẫn còn có khả năng tiếp tục hồi phục. Tiền đề là phải điều chỉnh tốt tâm lý trước đã.
“Ăn chút gì trước đi, ăn xong mà anh vẫn nghĩ như vậy.” Chúc Dư tháo máy đo oxy trên tay Triệu Cương ra, ngẩng đầu nhìn anh: “Thì bỏ cuộc.”
“Tôi không phải...”
“Không cần vội trả lời chúng tôi.” Chúc Dư ngắt lời Triệu Cương, nhẹ nhàng lắc đầu: “Chúng tôi biết anh không phải không để tâm, mà là anh quá để tâm, đến mức không thoát ra được sự cố chấp đó. Nhưng Triệu Cương này, nếu anh mang tâm lý sẵn sàng rút lui bất cứ lúc nào để leo lên một ngọn núi, liệu anh còn có khả năng lên đến đỉnh không? Tiếp theo còn rất nhiều nguy hiểm phải đối mặt, chúng tôi không có quá nhiều sức lực để quan tâm đến cảm xúc của anh. Cho nên đừng vội, cứ từ từ suy nghĩ. Điều chúng tôi cần là một đồng đội có ý chí kiên định... Anh có phải là người đó không?”
Ánh mắt Triệu Cương khẽ dao động, anh từ từ nắm chặt tay lại.
Chúc Dư vỗ vai anh: “Ăn chút gì đi đã.”
Tay nghề dùng dao của Hình Huy rất tốt, thịt dê được thái thành từng lát mỏng cho vào cốc nấu. Không có đũa, họ liền dùng dao gắp thịt ra đặt lên nắp cốc rồi trực tiếp dùng tay bốc ăn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play