Chúc Dư lập tức vén cửa lều chui vào, liền thấy Hình Huy với vẻ mặt lo lắng nhìn sang. Anh đang đỡ Triệu Cương, người đang thở dốc, phát ra tiếng r*n rỉ yếu ớt, cả người không ngừng run rẩy.
“Tình hình thế nào rồi?”
Chúc Dư nhanh chóng đến bên Triệu Cương ngồi xổm xuống, vừa bắt mạch kiểm tra nhịp tim cho anh, vừa lấy máy đo nồng độ oxy trong máu từ trong túi ra kẹp vào ngón tay Triệu Cương.
"Tôi vừa vào gọi anh ấy, gọi một lúc lâu mới thấy tỉnh, ban đầu còn tưởng anh ấy ngủ chưa dậy nổi. Ai ngờ lúc ra khỏi túi ngủ thì cả người ngã vật xuống đất, rồi bắt đầu thở dốc, nói người bị tê cứng. Tôi vội chạy đi gọi cậu, thế mà chỉ trong chốc lát, anh ấy đến nói cũng không nói nổi nữa." Hình Huy lo lắng nhìn Chúc Dư: “Sao rồi? Tình hình thế nào?”
Máy đo hiển thị nồng độ oxy trong máu của Triệu Cương chỉ còn 72. Chúc Dư cúi xuống, áp tai vào ngực Triệu Cương nghe nhịp tim một lát, trong lòng yên tâm hơn đôi chút. Cậu vừa bắt đầu xoa bóp tứ chi đang tê cứng của Triệu Cương vừa nói: “Sốc độ cao cấp tính. Cho anh ấy thở oxy trước xem có đỡ hơn không.”
Dù Chúc Dư không nói rõ, nhưng Hình Huy lòng đã hiểu, nếu tình hình không khá hơn, hành trình thi đấu lần này của Triệu Cương sẽ phải dừng lại tại đây. Anh lập tức lấy bình oxy tới, mở van rồi áp mặt nạ lên mũi miệng Triệu Cương.
Đúng lúc này, cửa lều lại bị vén lên, nhân viên an ninh thò đầu vào: “Có cần giúp gì không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT