Bên ngoài hang tuyết, gió lớn gào thét, rất nhanh ngay cả hình dạng bông tuyết cũng chẳng nhìn rõ nữa, chỉ thấy tuyết từ cửa hang cuốn vào vun vút, có một ít còn bị thổi vào trong hang. Nhưng may mà hang tuyết đào đủ sâu, ba lô của ba người chồng lên nhau về cơ bản đã chắn được gió lùa vào, hơi ấm cũng được giữ lại bên trong hang.
"Cái thứ này chỗ chúng tôi gọi là gió trắng.” Chúc Dư ngó ra ngoài hang: “Tuyết lớn bị gió thổi tung lên, chỉ cần thổi như vậy một lúc là sẽ nhanh chóng xóa sạch mọi dấu vết trên mặt đất, không nhìn thấy dấu chân, cũng chẳng thấy đường đi."
Triệu Cương vẫn còn sợ hãi vỗ ngực: "May mà chúng ta dừng lại, không biết các đội khác thế nào? Cái thứ trắng..." Anh suy nghĩ, chớp mắt, rồi quay sang nhìn Chúc Dư.
"Gió trắng."
"À đúng rồi, gió trắng, đến đột ngột như vậy, nếu không dừng lại hạ trại sớm..." Triệu Cương rùng mình: “Không dám nghĩ, thật không dám nghĩ."
Chúc Dư mím môi: "Ban tổ chức đã bố trí nhân viên an ninh rồi, chắc là không có vấn đề gì đâu..." Miệng nói vậy, nhưng ánh mắt cậu lại tràn đầy lo lắng.
[Lần đầu tiên thấy tuyết đáng sợ thế này.]

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play