“Em xin lỗi anh thì có ích gì, em nên xin lỗi những người yêu em, luôn luôn theo dõi em, họ mạnh mẽ hơn em nhiều, tin chắc rằng một ngày nào đó sẽ lại được nghe em hát, không nói đâu xa, cứ nhìn Lục Ninh mà xem, một fan đáng yêu như vậy, em nỡ lòng nào khiến cô ấy thất vọng sao, đoạn hát vu vơ của em ở chợ, cả mạng thi nhau tải về, điều đó có nghĩa là em có thực lực, vậy em dựa vào cái gì mà nói không đi là không đi?!”
Tống Hạo tức đến đau tim: “Nếu không phải là Đường Việt tiếc tài yêu tài, thì anh ấy tuyệt đối sẽ không mời em một lần nữa, khi biết mối quan hệ của tôi với em, anh ấy còn đặc biệt tìm tôi làm người thuyết khách, người ta là hạng người gì? Là người tiên phong khai mở chương trình âm nhạc trong nước, nhà sản xuất âm nhạc nổi tiếng quốc tế, được người như vậy quý mến, em thật sự nên cảm tạ tổ tông rồi, anh mặc kệ Cố Sâm là nghe theo lời em mà làm, hay là tự ý quyết định, anh chỉ hỏi em một câu, mục đích ban đầu khi em bước chân vào nghề là gì?”
Bàn tay Kiều Nặc đang vuốt ve chiếc lá khựng lại, trầm ngâm hồi lâu mới nói: “Muốn viết nhạc hát cho mọi người nghe, muốn dùng thành tựu đạt được từ âm nhạc để hòa giải với người nhà.”
“Vậy bây giờ, mục đích ban đầu của em vẫn còn chứ?”
Kiều Nặc mím môi, hồi lâu sau mới nói: “Vẫn còn.” Đã bị chôn sâu trong đáy lòng rồi.
“Vậy thì, em hoàn toàn né tránh những thông báo liên quan đến âm nhạc, rốt cuộc muốn dựa vào âm nhạc như thế nào để hòa giải với người nhà, có phải bị ép hát bán nghệ trong chương trình tạp kĩ của anh không?”
“Không phải.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play