Cục bột nhỏ thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực: “Thế thì cháu yên tâm rồi, nếu cậu không kết hôn thì sẽ không có con nít, không có con nít thì cháu sẽ thành người thừa kế duy nhất của cậu, mấy cái nhạc cụ này sau này đều là của cháu hết!”
Kiều Nặc tức đến á khẩu, “Cậu còn chưa chết mà cháu đã mơ tưởng đến tài sản của cậu rồi hả?”
Cục bột nhỏ lắc đầu: “Cậu nghèo hơn ba mẹ nhiều, cháu không cần tài sản của cậu nhưng nhạc cụ thì có thể nhận.”
"..." Kiều Nặc tức đến bật cười: “Mẹ cháu ngày nào cũng dạy cháu những thứ linh tinh gì thế?”
“Ở nhà có gia sư riêng, mẹ không cần phải tự dạy, chỉ cần để cháu chăm sóc là được.”
"Chị ấy lớn như vậy rồi mà còn cần cháu chăm sóc hả?!" Kiều Nặc tỏ vẻ khó tin.
“Ba nói, bất kể mẹ lớn thế nào, cũng cần cháu và ba cùng nhau chăm sóc, thật ra cũng không cần làm gì, chỉ cần hôn và ôm mẹ thôi, ba đi công tác thì cháu có nhiệm vụ dỗ mẹ ngủ, cùng mẹ ăn cơm đi dạo, nếu không mẹ mà làm việc thì quên cả nghỉ ngơi, chỉ cần có cháu ở bên cạnh thì mẹ mới ngoan ngoãn nghe lời.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play