Kiều Nặc sờ mũi cậu bé: “Cái bộ dạng láu cá của cháu đúng là giống hệt mẹ của cháu, thật là phiền phức.”
Bùi Chi Dực cũng sờ mũi Kiều Nặc: “Cái kiểu khó ở của cậu cũng giống hệt ông ngoại, thật là dễ gây hiểu lầm.”
Bước chân Kiều Nặc hơi khựng lại, vẫn còn muốn nói tiếp nhưng lại nhịn rồi nuốt xuống.
Bùi Chi Dực một khi đã mở miệng thì không thể dừng lại, lại nói: “Cậu ơi, ông ngoại không còn trách cậu nữa rồi, năm ngoái tết, cháu còn thấy ông lén lút trốn trong thư phòng xem ảnh và tin tức của cậu, khi nào thì cậu mới về nhà thăm ông bà vậy?”
“Không gấp, chờ thêm chút nữa.”
“Nhưng mà, cô giáo cháu đã nói, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn báo hiếu mà cha mẹ không thể đợi, phải kịp thời báo hiếu thì mới không hối tiếc!”
Kiều Nặc bị dạy dỗ mà vành tai đỏ lên, không vui nói: “Cháu thật là nhiều chuyện, im miệng đi cho cậu!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play