Bữa tối là Hoắc Thời Uyên tự tay làm rồi mang đến.
Bàn ăn không lớn, nhưng đồ ăn dọn ra thì kín cả mặt bàn.
Chỉ có điều... bàn chỉ đặt đúng một chiếc ghế.
Nam Kiều từng nghĩ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cô sẽ tìm một nơi khác để an ổn sống tiếp, sống cuộc đời của chính mình, bổ khuyết phần cốt truyện mà hệ thống chưa kịp sắp xếp cho nhân vật phụ hạng ba như cô.
Nam – nữ chính đã tách khỏi cốt truyện, còn những người qua đường như cô, từ giờ không còn là “người qua đường” nữa, mà chính là vai chính trong cuộc đời mình.
Bởi thế nên căn phòng nhỏ này, cô chỉ bài trí cho một người.
Một cái bàn, một chiếc ghế, một bộ sofa – đều là những món đồ dành cho một người sống độc lập.
Trước đó, Nam Kiều còn có chút vừa lòng với những gì mình chọn lựa.
Cho đến khi Hoắc Thời Uyên xuất hiện.
Anh bước vào, chiếm lĩnh không gian vốn yên ổn của cô, khiến Nam Kiều chỉ muốn vả cho mình một cái thật mạnh – ai bảo lúc mua đồ lại không tính đến việc có kẻ mặt dày thế này sẽ theo vào?
Phòng không rộng, ghế lại chỉ có một.
Hoắc Thời Uyên chẳng thèm khách sáo, trực tiếp áp sát lại gần, khoảng cách gần đến mức chạm vào người cô.
Lúc bị anh ôm ngồi lên đùi rồi cùng chia nhau cái ghế duy nhất, thân thể Nam Kiều gần như cứng đờ, mặt mày tối sầm. Dưới thân là nhiệt độ truyền đến không ngừng, khiến cô cảm thấy vừa khó chịu vừa... bất an.
“Hoắc Thời Uyên! Anh có thể đặt tôi xuống được không?!”
“Dĩ nhiên là không thể rồi,” anh thản nhiên đáp, “ai bảo nhà của chúng ta chỉ có một chỗ ngồi? Kiều Kiều chỉ có thể tạm ngồi trên đùi anh thôi.”
Nét mặt anh đầy thích thú, một tay trấn áp những lần cô cố vùng vẫy, tay còn lại thì chỉnh lại tư thế ôm cho thoải mái hơn. Sau đó, như thể không có chuyện gì, anh cầm đũa lên, nhìn mâm cơm đầy ắp rồi quay sang hỏi cô:
“Kiều Kiều muốn ăn món nào trước?”
Trên bàn bày bốn món mặn, một món canh, sắc hương vị đều tinh tế bắt mắt.
Nhưng – trong tình huống thế này, ai mà nuốt nổi cơm chứ?!
Nam Kiều không thèm đáp, chỉ quay đầu sang một bên, ý từ chối không thể rõ hơn.
Hoắc Thời Uyên nhìn chằm chằm vào gáy cô, giọng trầm xuống, thong thả từng chữ:
“Kiều Kiều à, em không ngoan... thì sẽ bị phạt, đấy.”
“Hoắc Thời Uyên!!!” Nam Kiều nghiến răng nghiến lợi, suýt nữa gào lên.
Nước mắt chực trào nhưng cô vẫn cố nén, không dám khóc thành tiếng.
Đáng thương.
Uất ức.
Cô không biết mình còn phải chịu đựng cảnh này bao lâu nữa.
Hoắc Thời Uyên nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, giọng điệu dịu dàng đến kỳ lạ – dịu dàng đến mức khiến người nghe thấy mà rợn người:
“Kiều Kiều, muốn ăn món nào trước nào?”
Nước mắt Nam Kiều bắt đầu tuôn xuống càng lúc càng nhiều.
Tên nam chính này... đúng là thần kinh, lại còn giống như chó điên!
Cô chỉ là một nhân vật phụ, chỉ là người qua đường, dựa vào đâu lại phải chịu đựng chuyện này?
Nam Kiều ủy khuất đến mức muốn òa lên khóc, nhưng áp lực đè nặng trên lưng khiến cô không dám manh động.
“…Thịt… thịt kho tàu…” – cô lí nhí nói, giọng run run, nghẹn ngào đến mức gần như hụt hơi.
Nước mắt làm mờ hết tầm mắt, trước mắt cô chỉ còn là một mảnh nhòe nhoẹt.
Nghe cô gọi món, Hoắc Thời Uyên mỉm cười, dịu dàng đưa tay lau nước mắt lăn trên má cô, nhẹ giọng đáp:
“Kiều Kiều muốn ăn gì, đều có cả.”
Nói rồi, anh gắp một miếng thịt kho tàu, đưa tới sát miệng cô.
Nam Kiều không dám phản kháng nữa, tim đập loạn, đành nhanh chóng há miệng đón lấy.
Lúc cô ăn, môi hơi hé mở, lộ ra một chút mềm mại bên trong.
Chỉ một khoảnh khắc đó thôi, Hoắc Thời Uyên đã cảm thấy cổ họng khô khốc.
Anh thật sự rất muốn... lại được gần gũi thêm một chút.
Nhưng hôm nay đã có lúc anh không kìm được, nên đành kiềm chế, để ngày mai.
Nghĩ là một chuyện, ánh mắt lại không chịu rời đi.
Cũng may, anh vẫn đủ lý trí để giữ mình.
Nhưng ánh mắt anh lại khiến Nam Kiều suốt bữa ăn chỉ biết rùng mình.
Cuối cùng cũng ăn xong, cô thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng Hoắc Thời Uyên lại không đứng dậy rời đi, mà ôm Nam Kiều về phía ghế sofa, đặt cô ngồi trong lòng như cũ.
Trên chiếc bàn thấp trước mặt, không biết từ bao giờ đã có thêm một chiếc laptop.
Hoắc Thời Uyên vừa ôm cô, vừa mở máy, xử lý công việc còn dang dở.
Cả quá trình, Nam Kiều căng người như dây đàn.
Càng lúc, cảm giác hoảng loạn trong lòng cô lại càng lớn.