Nam Kiều rất muốn phản bác, nhưng lại không dám.
Tuy Hoắc Thời Uyên đang cười, nhưng nụ cười đó lại khiến cô thấy… rùng mình một cách vô lý. Một loại cảm giác nguy hiểm mơ hồ bao trùm, như thể chỉ cần cô nói sai một chữ, người đàn ông này sẽ lập tức làm ra chuyện gì đó vượt ngoài sức tưởng tượng.
“…Không quên.”
Nam Kiều nghẹn ngào trả lời, cảm giác ấm ức dâng lên tận cổ họng.
“Vậy thì tốt.”
Hoắc Thời Uyên khẽ cong môi, cười mà như không, “Vậy bây giờ anh có thể mở cửa phòng ngủ ra xem được không?”
Nói chưa dứt câu, tay anh ta đã đặt lên then cửa.
Nam Kiều nghiến răng, ánh mắt lộ rõ vẻ không phục. Cái kiểu hỏi cho có lệ, thực chất đã mặc định quyền được vào… đây đâu phải xin phép, là ép buộc thì đúng hơn!
Nhưng lời đã đến nước này, Nam Kiều còn có thể làm gì? Chỉ đành nuốt xuống nỗi ấm ức, khẽ gật đầu.
Hoắc Thời Uyên như ý đẩy cửa bước vào, ánh mắt lướt một vòng khắp gian phòng rồi thu về, như đã ghi tạc hết mọi chi tiết vào lòng.
Nam Kiều im lặng bước theo sau, lo sợ anh ta sẽ tùy tiện đụng vào đồ đạc của mình. Cũng may, lần này anh ta vẫn còn giữ chút giới hạn, chỉ nhìn chứ chưa động tay.
Nam Kiều thở phào, vừa mở miệng: “Anh nhìn cũng nhìn rồi, vậy ra ngoài đi—”
“A ——”
Còn chưa nói hết câu, Hoắc Thời Uyên bất ngờ quay người, một tay ôm ngang eo cô, nhẹ nhàng kéo mạnh, khiến Nam Kiều ngã ngửa ra sau, cả người rơi phịch xuống giường.
Nam Kiều hoảng loạn kêu lên, chưa kịp phản ứng thì cằm đã bị anh ta giữ chặt, ngón tay khẽ vuốt một vòng như muốn trấn an… lại càng khiến cô lạnh sống lưng.
Hoắc Thời Uyên cúi người, ánh mắt vốn điềm đạm nay đã thay bằng một tầng u tối sâu hun hút, tựa như vực thẳm không đáy.
Ánh mắt ấy lướt qua từng tấc da thịt lộ ra trên người Nam Kiều, giọng anh ta khàn khàn nhưng ẩn chứa sự cuồng si rõ ràng:
“Kiều Kiều, em biết không? Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy em, anh đã rất muốn làm một chuyện…”
“Hoắc Thời Uyên, anh—”
Nam Kiều hoảng hốt nhìn anh ta, nhưng Hoắc Thời Uyên lúc này đã không còn giữ vỏ bọc dịu dàng thường ngày. Gương mặt anh ta như bóc ra một lớp mặt nạ, để lộ ánh mắt điên cuồng cố chấp, như một kẻ mất kiểm soát.
Khóe môi cong lên thành nụ cười méo mó, người đàn ông cúi thấp xuống, hôn lên đôi môi cô – không hề nhẹ nhàng, chẳng có chút kỹ xảo nào, chỉ là một cú chiếm đoạt thô bạo, mang theo dục vọng nguyên thủy như dời non lấp biển.
Môi răng bị công kích mãnh liệt, hơi thở của Nam Kiều bị cướp sạch, toàn thân cô run rẩy, tay chân giãy giụa như con cá mắc cạn.
“Hoắc… Ưm… Thời Uyên!”
Cô cố gắng đẩy anh ra, dùng hết sức lực vùng vẫy. Nhưng trong mắt anh ta, phản kháng của cô chẳng khác nào đang làm nũng.
Một phần lý trí còn sót lại khiến Hoắc Thời Uyên buông tha cho đôi môi mềm mại kia, nhưng vẫn kề sát, hơi thở nặng nề phả lên mặt cô, trầm thấp khẽ nói:
“Kiều Kiều, em phải sớm quen dần đi.”
“Anh… không phải lúc nào cũng nhịn được đâu…”
“Quen cái đầu anh á!” – Nam Kiều giận tím mặt, không kìm được giơ tay định tát một cái vào mặt anh ta.
Nhưng bàn tay trắng nõn còn chưa kịp vung xuống thì đã bị bắt lại. Một tay anh ta giữ chặt lấy vai cô, cơ thể cao lớn áp xuống.
Chỉ trong một khoảnh khắc, Nam Kiều cảm nhận được rõ ràng một nhiệt độ nóng rực, cứng rắn đến mức khiến cô cứng đờ cả người, không dám động đậy.
Hoắc Thời Uyên khẽ rên một tiếng, bật cười trầm thấp như dỗ dành:
“Kiều Kiều, em đáng yêu thật đấy…”
Anh ta muốn bùng nổ thật rồi.
Nhưng hôm nay mới là ngày đầu tiên… không thể dọa cô quá đáng.
Mọi thứ cần phải từ từ, từng bước một.
Người thợ săn giỏi luôn biết chờ thời, biết kiên nhẫn.
Tất nhiên, đến lúc cần, những thủ đoạn cứng rắn… là thứ không thể thiếu.
Trước khi ăn được con mồi, khai vị chút đỉnh là điều cần thiết.
Ánh mắt Hoắc Thời Uyên, ở nơi Nam Kiều không thể thấy, bất chợt trở nên sâu thẳm và đáng sợ như vực sâu không đáy.
Chỉ một lần này, đã đủ khiến Nam Kiều choáng váng toàn thân.
Cô như hóa đá, ngồi cứng ngắc trong lòng anh ta, chẳng còn biết phản ứng gì. Đến khi Hoắc Thời Uyên thả lỏng, bầu trời ngoài cửa sổ đã tối đen lúc nào không hay…