Mười một giờ đêm.
Nam Kiều cố ép bản thân tỉnh táo nhìn về phía Hoắc Thời Uyên, đôi mí mắt nặng trĩu kháng cự không nổi, cứ hạ xuống rồi lại gắng gượng mở ra.
Cả ngày bị kéo căng trong trạng thái tinh thần cao độ, đến giờ phút này, cô thực sự rất khó tiếp tục giữ được tỉnh táo.
Thêm một lần nữa nhắm mắt rồi lại mở ra, đúng lúc ấy, tiếng gõ bàn phím của Hoắc Thời Uyên bỗng nhiên ngưng lại.
Anh cúi mắt, nhìn người con gái trong lòng đang gật gù như chú chim cút nhỏ, dù cố gắng cảnh giác, nhưng rõ ràng đã không còn chống đỡ nổi. Trong lòng Hoắc Thời Uyên khẽ thở dài một tiếng.
Thôi vậy.
Hôm nay đến đây là đủ rồi.
Anh khép lại laptop, tay nhẹ nhàng luồn xuống dưới người cô, gần như không dùng sức đã bế cả người Nam Kiều lên khỏi ghế.
Nam Kiều giật mình tỉnh táo lại, trừng mắt nhìn anh, trong đáy mắt là sự kinh hãi: “Hoắc Thời Uyên, anh định làm gì?!”
“Ngủ đi, Kiều Kiều, hôm nay anh không giỡn với em đâu.”
Nam Kiều vẫn không tin. Cô thậm chí còn căng người hơn, toàn thân đều ở trạng thái phòng bị.
Hoắc Thời Uyên bế cô đi về phía phòng ngủ, giọng nói dịu lại: “Anh chỉ đưa em về phòng, sau đó sẽ tự đi.”
Nam Kiều hoàn toàn không tin anh ta có thể dễ dàng như vậy buông tha, nhưng đầu óc đang mỏi nhừ, tinh thần kiệt quệ, lý trí đã sớm chập chờn không rõ. Lúc này, cô chỉ còn lại bản năng chống cự.
Mãi đến khi bị đặt xuống giường, cơ thể cô vẫn cứng ngắc.
Trong đôi mắt phản chiếu bóng dáng Hoắc Thời Uyên, dưới ánh mắt đầy “chân tình” của đối phương, có một khoảnh khắc ngắn ngủi, Hoắc Thời Uyên thật sự rất muốn không làm người nữa.
Cũng may lý trí cuối cùng vẫn còn sót lại.
Nếu giờ anh còn làm gì thêm, mọi chuyện sẽ hoàn toàn vượt khỏi kiểm soát.
Hoắc Thời Uyên khẽ hôn lên trán Nam Kiều, rồi lùi lại, giọng anh mềm mại mà ôn hòa: “Ngủ ngon nhé, Kiều Kiều.”
“Mai gặp lại.”
“Cạch.”
Tiếng cửa đóng khẽ vang lên, cả căn phòng lập tức chìm vào bóng tối.
Tiếng bước chân dần xa, càng lúc càng nhỏ, cho đến khi hoàn toàn biến mất khỏi hành lang.
Nam Kiều nhìn chằm chằm vào phía cửa một lúc lâu, mãi vẫn không nghe thấy tiếng mở cửa quay lại, cuối cùng, mới chậm rãi khép mắt lại...
Một đêm không mộng.
Lúc tỉnh dậy, ánh mặt trời bên ngoài đã rọi rực qua rèm cửa.
Cô chớp mắt có phần khó khăn, môi dưới ê ẩm khó tả.
Vừa nhớ lại những chuyện xảy ra đêm qua, Nam Kiều lập tức bật dậy như bị ai dội một xô nước lạnh lên đầu.
Điên thật rồi.
Nam chính kia chắc chắn bị điên!
Với nữ chính thì không nói làm gì, đằng này lại quay ra phát điên với một người qua đường như cô?!
Cái kiểu chó điên như vậy, chỉ có nữ chính mới trị nổi!
Phải rồi! Nữ chính!
Phải tìm nữ chính!
【 Hệ thống!!! 】
Trong đầu Nam Kiều rối bời, cô vội vàng gọi hệ thống ra.
Vừa mới kết nối xong, cô liền sốt ruột hỏi thẳng vị trí nữ chính.
【Ký chủ, hệ thống không có quyền định vị nữ chính. Trước khi cốt truyện chính thức khởi động, nữ chính sẽ không xuất hiện. Xin ký chủ kiên nhẫn chờ đợi.】
【Kiên nhẫn chờ đợi???】
【Đợi nữa là tôi bị Hoắc Thời Uyên ăn sống nuốt tươi mất rồi đấy!】
【Hệ thống, anh nhìn rõ mọi chuyện xảy ra rồi đúng không? Nếu anh không giúp tôi nghĩ cách, công việc này tôi bỏ luôn!!!】
Ngay lần đầu xuyên qua đã đụng ngay phải Hoắc Thời Uyên – con chó điên khét tiếng này, Nam Kiều hoàn toàn không chịu nổi nữa.
Cô bắt đầu hoài nghi, liệu công việc tại công ty xuyên nhanh này có thực sự phù hợp với mình?
Cô thừa nhận năng lực mình có hạn. Mới một bài kiểm tra thực tập thôi mà suýt khiến cô muốn đập bàn từ chức. Giả sử có vượt qua thật, cô có đủ khả năng gánh vác nổi không?
Nhận ra Nam Kiều đang dao động, giao diện hệ thống lập tức nhảy loạn:
【Ký chủ, xin hãy bình tĩnh!!!】
【Tôi đã thúc đẩy nhanh tiến trình trước thời hạn, nữ chính sắp sửa xuất hiện rồi. Điểm then chốt của cốt truyện cũng đang đến rất gần! Khi đến thời khắc đó, tôi sẽ lập tức thông báo cho cô!!!】