"Vợ ơi"
Dưới chân tang thi nằm yên bất động, xác thực đã chết đến mức không thể chết thêm lần nữa.
Phó Thời Uyên ánh mắt thoáng sửng sốt, nhưng liền sau đó, cả hai mắt sáng rỡ như bắt được báu vật, lập tức nhìn thẳng vào Nam Kiều.
Trước đó, dù là hắn đánh ngã tang thi thì chúng vẫn còn khả năng vùng dậy, cử động loạng choạng, thậm chí còn phản công được. Thế mà cú đánh vừa rồi của Nam Kiều — gọn ghẽ, dứt khoát — lại khiến con tang thi đó tắt thở triệt để.
Nam Kiều thở hổn hển, đối diện với ánh mắt đang tràn đầy nghi hoặc lẫn tán thưởng kia, theo bản năng lên tiếng giải thích: “Ờm… Lúc nãy em thấy khi anh đánh, có một con bị đập trúng đầu thì không bò dậy nữa, nên đoán chắc nhược điểm của bọn chúng là trong não. Em thử một cú, ai dè… thành thật.”
Nói rồi, bàn tay cầm thanh sắt của cô khẽ run lên, kéo theo cả cánh tay và thân thể cũng run theo nhịp.
Trên nền gạch, xác tang thi nằm sõng soài, thảm không nỡ nhìn. Nửa bên thân thể đã bị nghiền nát, óc văng đầy đất, tanh tưởi đến buồn nôn.
Đây là lần đầu tiên Nam Kiều chứng kiến cảnh tượng ghê rợn đến như vậy — một sự thật khốc liệt mà không bất kỳ bộ phim nào có thể tái hiện đủ sống động. Cô cắn môi thật chặt, chỉ sợ mình không kiềm được sẽ bật khóc hoặc hét lên.
Cô biết mình phải học cách thích nghi thật nhanh, nếu không, sau này một khi phải rời xa Phó Thời Uyên, sợ rằng chưa kịp đi được nửa đường đã ngã quỵ mất.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play