Phó Thời Uyên đảo mắt tìm một vòng trong phòng, cuối cùng gỡ hai cái chân ghế xuống, tiện tay đưa cho Nam Kiều một cái, coi như vũ khí tự vệ.
Nơi này – nhà ăn – đã không còn an toàn, ở lại càng lâu thì chỉ càng thêm nguy hiểm.
Phải tranh thủ rời đi, sớm tìm được một nơi trú ẩn chắc chắn, gom góp vật tư cần thiết, mới có thể giành được cơ hội sống sót lâu dài.
“Vợ ơi, anh đi trước mở đường, em theo sát anh. Nhớ kỹ, tuyệt đối không được lơ là.” – Phó Thời Uyên không quên căn dặn thêm một lần trước khi bước ra cửa.
Nam Kiều siết chặt thanh sắt tháo từ chân ghế, dồn sức gật đầu.
“Két ——”
Phó Thời Uyên khẽ hé cửa, cẩn trọng nhìn ra ngoài dò xét. Sau khi xác nhận số lượng tang thi còn trong tầm kiểm soát, anh lập tức đẩy mạnh cửa phòng.
“Chạy!”
Dứt lời, anh là người đầu tiên lao vút ra ngoài, vung gậy sắt thẳng tay giáng xuống cổ tang thi trước mặt.
Một tiếng rắc giòn tan như tiếng xương gãy vang lên, con tang thi khựng lại, khàn khàn rít lên hai tiếng rồi đổ rạp xuống đất.
Đầu nó lệch sang một bên, thân thể xoắn vặn, hai con mắt trắng dã dại khờ vẫn cố bám theo phương hướng “con mồi”.
Nam Kiều nuốt ực một ngụm nước bọt, quay mặt đi, tránh nhìn thẳng thi thể đang co quắp dưới đất, vội vã đuổi theo Phó Thời Uyên.
Phía trước, Phó Thời Uyên không chậm trễ, động tác gọn gàng dứt khoát, liên tiếp hạ gục vài tang thi chắn đường.
Anh để ý thấy một vài con dù đã bị đánh ngã vẫn chưa hoàn toàn mất đi năng lực di chuyển, vẻ mặt lập tức trở nên căng thẳng hơn.
Dư quang liếc thấy Nam Kiều đang bám sát phía sau, anh hạ thủ càng mạnh bạo, bước chân cũng nhanh hơn hẳn.
Khu vực thang bộ tối om như hũ nút, đen đặc như thể nuốt trọn ánh sáng.
“Đi!”
Phó Thời Uyên đứng khựng lại một thoáng, nghe thấy phía sau đã có tiếng tang thi rượt tới, lập tức quay đầu kéo tay Nam Kiều, nhanh chóng lao vào cầu thang thoát hiểm.
May mắn thay, cầu thang không có xác sống phục sẵn.
Nhưng —
Tang thi ở tầng hai đã nghe thấy động tĩnh, bắt đầu lục tục kéo tới.
Phó Thời Uyên không nói một lời, nắm chặt tay Nam Kiều, dẫn cô chạy như bay xuống các bậc thang. Gặp tang thi, anh không ngần ngại mà thẳng tay phang một gậy vào cổ chúng.
Máu đặc sánh đen kịt văng tung tóe, văng cả lên mặt anh. Trong đôi mắt sáng quắc giờ đây lại phủ một tầng sát khí lạnh lẽo khiến người ta dựng tóc gáy.
Nam Kiều bám sát phía sau anh, hai tay nắm chặt gậy sắt, chỉ dám thở từng nhịp ngắn, không dám phân tâm dù chỉ một chút.
Chẳng bao lâu, hai người đã chạy tới sảnh tầng một.
Tang thi đầy rẫy, chen chúc khắp nơi. Cùng lúc, tất cả đều ngẩng đầu nhìn về phía họ.
“Hô ——”
“Hô… hô hô ——”
Phó Thời Uyên khựng người trong giây lát, rồi siết tay Nam Kiều, ánh mắt đảo một vòng quanh sảnh.
Không có thời gian do dự, anh thẳng tay hạ gục hai tang thi chắn trước, kéo Nam Kiều chạy về phía cánh cửa kính lớn bên ngoài.
Trong lúc chạy, anh tiện tay nhặt một cái ghế đổ bên đường. Chắn ngang người che cho Nam Kiều, anh nghiêng vai ném mạnh chiếc ghế về phía cửa kính.
Rầm!
Tấm kính vỡ tan, ghế bay ra tận ngoài đường.
Phó Thời Uyên đạp chân lên bệ cửa, hơi cúi người ôm lấy Nam Kiều, hai người chui ra khỏi cửa kính vỡ.
Âm thanh va đập quá lớn, khiến tang thi ở khu vực lân cận đồng loạt quay đầu lại, phát hiện mục tiêu, nhanh chóng kéo đến vây kín.
Phó Thời Uyên định thần rất nhanh, nhìn rõ phương hướng, tiếp tục kéo tay Nam Kiều cắm đầu chạy.
Trước khi bị bao vây hoàn toàn, cả hai kịp chui vào một cửa hàng tiện lợi ven đường.
Bên trong chỉ còn lại một tang thi – là nhân viên bán hàng biến đổi mà thành.
Nam Kiều chứng kiến Phó Thời Uyên dứt khoát quật ngã nó, chưa kịp thở dốc đã thấy cái xác vẫn chưa ngừng vặn vẹo, cái đầu gần như rơi khỏi cổ vẫn cố ngóc lên tìm mục tiêu.
Mặt cô trắng bệch, nhưng không hề buông lỏng tay.
Nắm chặt gậy sắt trong tay, Nam Kiều rướn người, giơ gậy đâm thẳng vào đầu con tang thi.
Kể từ sau khi thức tỉnh dị năng, sức lực cô được tăng cường đáng kể. Gậy sắt đâm xuyên qua đầu tang thi không mấy khó khăn.
Thân thể đang giãy giụa cứng đờ lại, cánh tay vừa mới giơ lên còn dang dở đã buông rũ xuống vô lực.