“Thẩm Nam Kiều?”
Giọng nói của Hoắc Thời Uyên rất khẽ, âm cuối nhướng lên, trong ngữ điệu vương chút ý vị mơ hồ không rõ, như đùa giỡn, lại như nghiêm túc. Trên gương mặt anh, chẳng biết từ bao giờ đã hiện lên một vẻ nhu hòa kỳ lạ, ánh mắt lướt qua tựa khói mỏng phiêu du.
“Vâng.” Nam Kiều khẽ gật đầu, nhẹ giọng đáp lại.
Hoắc Thời Uyên dán ánh mắt sâu thẳm vào đôi môi đỏ hơi mím của cô, rồi bất chợt mở miệng: “Vậy thì… Kiều Kiều,”
“Vị hôn thê, mong em chỉ giáo nhiều hơn.”
Không hiểu vì sao, cả da đầu Nam Kiều bỗng như tê dại, toàn thân run lên một trận, trong lòng có một luồng ớn lạnh mơ hồ len lỏi.
Từ sau khi thân phận được hệ thống xác nhận, Nam Kiều vốn cho rằng mình chỉ cần làm phông nền cho đến khi nữ chính xuất hiện. Mọi chuyện, cô nghĩ, sẽ tuần tự như kịch bản đã định sẵn.
Nhưng không.
Sáng hôm sau khi trở về, cô bất ngờ nhận được một cuộc gọi đến từ… Hoắc phu nhân.
“Kiều Kiều?”
“Dạ, chào bác... Có chuyện gì sao ạ?”
Giọng nói phía đầu dây làm Nam Kiều cảnh giác cao độ. Cô lo rằng nhiệm vụ có biến, trong giọng nói cũng lộ ra vẻ khẩn trương.
“Ôi trời, đã sắp là người một nhà rồi, Kiều Kiều cũng đừng khách sáo như thế. Gọi mẹ đi là được!”
Nam Kiều: “……”
Cô im lặng một lát, rồi chậm rãi mở miệng: “Dạ... bác gọi con có việc gì không ạ?”
“Không có gì to tát đâu,” Hoắc phu nhân ở đầu dây bên kia nghe xong liền có chút tiếc nuối, nhưng vừa nghĩ đến việc sắp nói ra, liền trở nên kích động, “Chuyện là, bác nghĩ thay vì làm lễ đính hôn, mình trực tiếp tổ chức luôn hôn lễ, một bước ổn thỏa, không phải tốt hơn sao?”
“Hả???”
“Bác... Hoắc tổng bên kia... liệu có đồng ý không ạ?”
“Ôi dào, đừng gọi là Hoắc tổng này nọ nữa. Kiều Kiều cứ gọi thẳng là Thời Uyên đi! Nó thì không sao cả. Quan trọng là con có đồng ý không thôi.”
“Bác... chuyện này...” Nam Kiều lúng túng cực độ, còn đang tìm cách từ chối thì liền nghe thấy giọng Hoắc phu nhân gấp gáp như sợ cô đổi ý:
“Nếu Kiều Kiều không phản đối, vậy để bác tự lo liệu nha!”
Dứt lời, “tút”—điện thoại bị cúp mất.
“Bác? Alo? Alo!!!”
Nam Kiều trừng mắt nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi kết thúc, lòng rối như tơ vò.
Cô là “người qua đường Giáp vị hôn thê” – nhiệm vụ của cô chỉ đến đó thôi. Chuyện kết hôn, chẳng phải là của nữ chính sao?!
Hoảng hốt, Nam Kiều vội gọi lại.
Lần đầu, bị từ chối.
Lần thứ hai, thẳng thừng bị chặn.
Nam Kiều: ???
Cô biết Hoắc phu nhân sốt ruột tìm con dâu, nhưng cũng không thể gấp tới mức này chứ?!
A a a a… cứu tôi với, giờ phải làm sao bây giờ!!!
Cứ để mọi chuyện diễn ra thế này, chẳng phải là đang mở màn cho một bi kịch đẫm máu của nữ chính khi xuất hiện sao?!
Nam Kiều lo lắng đi đi lại lại trong phòng, hoàn toàn không biết nên làm gì. Đúng lúc ấy, màn hình điện thoại bỗng sáng lên, hai tin nhắn bật ra:
Hoắc Thời Uyên: Kiều Kiều, em dậy chưa?
Hoắc Thời Uyên: Anh đang dưới lầu, mang theo bữa sáng cho em.
Trời đất ơi!
Nam chính không ở bên nữ chính, lại chạy đến nhà “người qua đường Giáp” tặng bữa sáng là sao?!
Phản xạ đầu tiên trong đầu Nam Kiều là: Nam chính này có vấn đề sao?!
Nhưng rồi cô nhớ tới chuyện hôn lễ – không thể nói chuyện với Hoắc phu nhân, thì chỉ còn cách tìm thẳng Hoắc Thời Uyên mà thôi.
Dù gì đi nữa, anh ta là nam chính. Anh ta nhất định không thể muốn cưới cô thật!
Nghĩ như vậy, đầu óc Nam Kiều lập tức tỉnh táo lại.
Thậm chí cô còn không kịp thay giày, trực tiếp đi luôn đôi dép lông hình thỏ trắng, “đùng đùng đùng” lao xuống cầu thang.
Ngoài cổng, Hoắc Thời Uyên đứng đó, trên tay cầm một hộp cơm tinh xảo. Anh vừa thao tác trên điện thoại xử lý công việc, vừa chờ người.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh ngẩng đầu – vừa vặn trông thấy Nam Kiều trong bộ đồ ngủ xộc xệch, dép bông lạch bạch, lao như bay về phía mình.
Ngay khoảnh khắc ấy, vị trí trái tim như bị lấp đầy một mảng.
Khi ánh mắt chạm vào cô gái kia, lớp sương mờ lạnh lẽo quanh người Hoắc Thời Uyên lập tức tiêu tán không còn chút dấu vết.