“Thưa thiếu gia, cách đây hai giờ.”

Quản gia đứng cung kính sau lưng Hoắc Thời Uyên, liếc đồng hồ đeo tay rồi hạ giọng thưa lại.

“Không được có lần sau.”

Hoắc Thời Uyên lạnh nhạt đáp, giọng nói không mang theo chút ấm áp. Mỗi vài hôm, mẹ anh lại đưa người đến cửa, ép anh lựa chọn vị hôn thê, như thể sợ rằng anh sẽ cả đời chỉ biết đến công việc.

Hừ.

Vị hôn thê?

Thứ đó làm sao sánh được với một dự án quan trọng của Hoắc Thời Uyên?

Anh khẽ nhíu mày, nhấc chân bước về phía trước.

“Các cô đều biết đấy, Thời Uyên nhà tôi tính tình lãnh đạm, ngày ngày bận rộn công việc, bên cạnh cũng chẳng có ai hiểu chuyện mà chăm sóc.”

“Tôi đây làm mẹ, sao có thể không lo lắng?”

“Chỉ cần ai trong các cô có thể khiến con tôi động lòng, bất kể điều kiện gì, Hoắc thị đều sẵn lòng đáp ứng.”

Hoắc phu nhân nói đến say sưa, không nhận ra rằng Hoắc Thời Uyên đã lặng lẽ trở về, đang đứng nơi cửa đại sảnh.

“Hoắc thiếu...”

Ba tiểu thư ngồi bên cạnh bà ta đồng loạt ngẩng đầu, ánh mắt e lệ nhìn về phía người đàn ông mới đến.

Theo bản năng, Nam Kiều cũng ngước lên, rồi lập tức đụng phải đôi mắt hẹp dài, lạnh lẽo của anh.

Là Hoắc Thời Uyên!

Cô giật mình, lập tức thu ánh mắt về, ngồi thẳng lưng, tư thế chỉ trong nháy mắt liền trở nên đoan trang, nhã nhặn, chẳng khác gì ba vị tiểu thư bên cạnh.

Hoắc Thời Uyên khựng lại, ánh mắt quét về phía mẹ mình.

“À... Thời Uyên à, đừng cứ lạnh mặt như thế, mau lại đây xem mẹ giúp con chọn người, xem có ai hợp ý không…”

Hoắc phu nhân vừa định tiếp lời thì thấy anh không nói một câu, đã bước thẳng tới chiếc sô pha đơn ở góc, ngồi xuống.

Ghế lún xuống theo thân hình cao lớn của anh.

Nam Kiều – người đang ngồi ở đó từ trước – ngay tức thì cảm thấy không gian quanh mình như thu hẹp lại, chật chội khó tả.

Hoắc Thời Uyên ngồi vững, chân dài tùy tiện đặt xuống, phần đầu gối khẽ chạm vào người cô, khiến cô kinh ngạc quay đầu nhìn sang.

Hoắc phu nhân: “!!!”

“Thời Uyên…”

Bà lắp bắp gọi con trai, ánh mắt đầy kích động chuyển sang Nam Kiều.

Chiếc sô pha đơn vốn nhỏ, Hoắc Thời Uyên ngồi xuống không hề thu liễm dáng ngồi, từ góc nhìn của bà, trông chẳng khác nào anh đang ôm trọn cô gái vào lòng.

Thiếu nữ ấy, khuôn mặt vẫn còn hoảng hốt, nhưng gương mặt thanh tú mềm mại như búp bê trưng trong tủ kính.

Hoắc phu nhân lục lọi trong đầu tên tuổi các vị tiểu thư, nhận ra thân phận của cô gái ấy, trong lòng vừa thấy lo lại vừa thấy... đúng quá!

Ban đầu bà còn cảm thấy thiếu nữ kia quá yếu mềm, không hợp với khí chất sắc lạnh của con trai mình. Nhưng giờ đây, khi hai người ngồi cạnh nhau, sự mềm mại của cô gái lại làm nổi bật thêm khí thế cường ngạnh nơi Hoắc Thời Uyên.

Thật sự... quá hợp!

Bà vừa định bước tới mở lời thì bị ánh mắt sắc như đao của Hoắc Thời Uyên chặn đứng lại.

“Bây giờ, mẹ có thể về chưa?”

“Về! Mẹ lập tức về ngay!”

Hoắc phu nhân đáp liền, rạng rỡ như được mùa, vội vã gọi ba tiểu thư còn lại rời đi, vừa đi vừa vui vẻ nói: “Thời Uyên, cô ấy là Thẩm tiểu thư, Thẩm Nam Kiều đó, con nhớ đối xử tốt với con bé nhé!”

“Mẹ về sắp lịch xem ngày, lo liệu mọi thứ cho con!”

“Ừm.” Hoắc Thời Uyên đáp hờ hững, ánh mắt lại như dán chặt vào cô gái bên cạnh – người chỉ cần anh đưa tay là có thể kéo vào lòng.

Diễn biến hoàn toàn nằm ngoài dự tính khiến Nam Kiều chết lặng trong chốc lát.

Ngay sau đó, trong đầu cô vang lên tiếng hệ thống quen thuộc:

【Tích ——】
【Danh phận “người qua đường Giáp – vị hôn thê” xác lập thành công】
【Ký chủ tiếp tục cố gắng, hoàn thành các điểm cốt truyện sắm vai】

Mọi chuyện diễn ra quá thuận lợi, đến mức khiến cô sinh nghi.

Khoảng cách gần sát bên, hơi ấm tỏa ra từ người đàn ông ấy gần như áp bức tinh thần, nhắc nhở cô rằng Hoắc Thời Uyên – nhân vật trung tâm của thế giới này – đang hiện diện sát sườn.

Gần quá…

Quá mức thân cận…

Cái khoảng cách này, nếu đặt giữa nhân vật chính và “người qua đường Giáp”, chẳng phải quá kỳ quặc rồi sao?

Tim Nam Kiều bỗng đập loạn, cô ngẩng nhẹ đầu, dè dặt liếc nhìn anh, định mở lời thì bất ngờ, Hoắc Thời Uyên lại lên tiếng trước…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play