“Hoắc tổng…”
Nam Kiều vừa thở dốc vừa đứng trước mặt Hoắc Thời Uyên, làn tóc rối nhẹ vì gió, gương mặt còn ửng hồng vì chạy gấp. Thể lực của cô quả thật không thể khen, nhưng tiếng thở khẽ khàng ấy, lại êm như khúc dạo đầu trong một bản nhạc chiều.
Hoắc Thời Uyên thu mắt nhìn cô, ánh mắt sâu lặng như nước giếng cổ không gợn sóng. Giọng anh đều đều cất lên: “Anh sẽ luôn chờ em. Lần sau không cần vội vã như thế.”
“À…”
Nam Kiều khựng lại một nhịp. Giọng anh quen thuộc quá đỗi, khiến cô ngẩn người hai giây mới kịp phản ứng.
“Hoắc tổng, Hoắc phu nhân vừa gọi điện cho em. Bà nói muốn biến tiệc đính hôn thành hôn lễ chính thức. Em gọi lại thì không liên lạc được, hay là anh nói chuyện với bà một chút?”
“Ý em là,” Hoắc Thời Uyên nhìn cô, giọng điềm tĩnh: “không muốn cùng anh tổ chức hôn lễ?”
Một câu nhẹ tênh, nhưng khiến tim cô lỡ nhịp. Nam Kiều trong đầu lập tức hiện ra chữ “Nguy” to đùng, bản năng muốn lui về sau một bước, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, dè dặt hỏi lại: “Ý anh là sao?”
Hoắc Thời Uyên hơi cúi người, tiến sát lại gần. Khóe môi cong cong như chứa ý cười, giọng anh chậm rãi vang lên từng chữ: “Cách gọi 'Hoắc tổng' anh không thích. Nghe xa lạ quá.”
“Kiều Kiều, em thấy sao?”
“Em… em thấy…” Trước ánh mắt mỉm cười của anh, Nam Kiều nói như mắc nghẹn, “Hoắc… Thời Uyên, chúng ta mới chỉ gặp nhau một lần, đã nói đến chuyện kết hôn, có phải… quá nhanh không?”
“Nhanh à?”
“Kiều Kiều, kết hôn phải chuẩn bị nhiều thứ lắm. Chỉ riêng tiệc cưới cũng đã bao nhiêu chi tiết cần quyết định.”
“Mau thì nửa năm, chậm thì một năm, anh thấy thế còn là chậm.”
Anh nói, ánh mắt chợt lộ ra chút tiếc nuối, “Còn em nói chỉ mới gặp nhau một lần… Nếu không có gì thay đổi, sau này ngày nào chúng ta cũng sẽ gặp mặt.”
“Vậy, em còn nghi vấn gì không?”
Có chứ.
Nhiều là đằng khác.
Nam chủ như bị “băng lỗi hệ thống”.
Nữ chính còn chưa xuất hiện, mà anh đã tính chuyện kết hôn thật rồi.
Lời Hoắc Thời Uyên như tiếng sấm giữa trời quang, nện xuống đầu cô một trận quay cuồng. Trong lúc bất lực, Nam Kiều chỉ đành lắc đầu như một con thỏ bị dọa.
“Kiều Kiều ngoan lắm.”
Anh vươn tay xoa nhẹ lên đỉnh đầu cô như vỗ về một đứa trẻ, sau đó mới đưa hộp cơm đang cầm đến trước mặt.
“Anh vốn tính ăn sáng cùng em rồi mới đi, nhưng bên công ty có việc gấp cần xử lý ngay.”
“Em cứ từ từ thích nghi trước. Xong việc anh lại quay về.”
Nam Kiều: “Ha… ha ~”
Nụ cười gượng gạo còn khó coi hơn cả khóc, cô tiễn Hoắc Thời Uyên ra cửa, vừa đóng lại đã lập tức gọi hệ thống:
Nam Kiều: 【 Hệ thống!!! 】
Nam Kiều: 【 Mau ra cứu mạng, nam chủ có vấn đề lớn rồi!!! 】
Hệ thống: 【 Ký chủ đừng hoảng, tôi đang theo dõi ngay trên giao diện chính. Xác thực là nam chủ có vài điểm bất thường, tôi đã lập tức báo cáo lên rồi, sẽ nhanh có hồi đáp. Ký chủ chờ một chút. 】
Không hoảng làm sao nổi…
Đây là nhiệm vụ đầu tiên của cô, lại còn liên quan đến việc thăng cấp trở thành ký chủ chính thức. Thất bại một cái là xem như xong đời, cô không căng mới là chuyện lạ.
Một lúc sau, hệ thống mới hồi âm trở lại:
Hệ thống: 【 Ký chủ, phản hồi phía trên là: chúng ta chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, không cần quản nhân vật. 】
Hệ thống: 【 Dù là nam chủ hay nữ chủ, hoặc tình tiết chính tuyến có xảy ra lệch hướng, chỉ cần ký chủ hoàn thành phần mình thì vẫn được tính là hợp lệ. Những việc phát sinh ngoài nhiệm vụ không thuộc phạm vi bộ phận "người qua đường Giáp" của chúng ta, cũng không ảnh hưởng đến xét duyệt chuyển chính thức. 】
Nam Kiều: 【 Thật không? Vậy nếu sau khi em hoàn thành nhiệm vụ, nam chủ vẫn như vậy thì sao? 】
Hệ thống: 【 Có thể đẩy sang cho nữ chủ thì đẩy, không đẩy được thì… ký chủ tự tìm cách giải quyết. Ngoài phạm vi nhiệm vụ, hệ thống không can thiệp. 】
Nam Kiều: “……”
Giải quyết thế nào, chẳng lẽ đưa luôn mình vào hố?