Dũng giả bị sức mạnh to lớn cùng tài hoa rực rỡ của Ma Vương mê hoặc, vì thế hắn trở thành một trong vô số tình nhân của Ma Vương.
Sau đó, dũng giả kết hôn với Ma Vương và sinh ra một bé gái, gọi là công chúa Trăng Bạc.
Công chúa Trăng Bạc sở hữu mái tóc dài màu bạc, còn dịu dàng và rực rỡ hơn cả ánh trăng; đôi mắt nàng mang sắc tím tươi thắm, đẹp đẽ hơn cả loài hoa diên vĩ nở rộ. Gương mặt nàng mềm mại như cánh hoa hồng đẫm sương sớm, đôi môi lại ấm áp hơn cả ánh mặt trời ban mai.
Nàng thông tuệ hơn bất kỳ học giả nào trong nhân giới, mỹ mạo còn vượt xa các tinh linh trong rừng cổ xưa. Sức mạnh của nàng có thể nghiền nát cả dãy núi chọc trời; quyền năng của nàng đủ để khiến hai vương quốc hùng mạnh hóa thành tro bụi. Nàng như một vệt sáng bạc bất diệt, lặng lẽ chiếu rọi khắp đại địa, vĩnh viễn không tàn phai.
Năm tháng trôi qua, từng năm một, Ma Vương dần chán ghét sự quấy nhiễu không ngừng nghỉ đến từ các vương quốc loài người. Dù là dũng giả, kỵ sĩ, du hiệp hay pháp sư, tất cả đều không thể gây tổn thương nổi đến một sợi tóc của nàng.
Vì thế, Ma Vương quyết định sẽ đàm phán với nhân loại.
Nàng cử công chúa Trăng Bạc, cô con gái xinh đẹp và thông tuệ nhất của mình làm sứ giả tới vương quốc loài người để hòa đàm, cũng tiện thể mang về một chàng rể ưng ý.
Thế nhưng, công chúa Trăng Bạc là một vị công chúa, nàng chỉ có thể kết hôn với một vị vương tử, hoặc một Ma Vương ngang tầm.
Thế mà nhìn khắp bốn phương, các vương quốc quanh vùng sớm đã bị Ma Vương khuất phục, lần lượt quy thuận dưới trướng nàng. Còn các vương tử của họ, thì người nào cũng hoặc si dại, hoặc kệch cỡm, chẳng có ai lọt nổi vào mắt xanh của công chúa.
Vì thế, nàng quyết định lên đường đến một nơi thật xa,thật xa, bắt đầu chuyến du hành đến những quốc gia chưa từng được chạm tới.
Trong ánh mắt lưu luyến của dũng giả, trong lời tán thưởng chờ mong của Ma Vương, công chúa Trăng Bạc khẽ gật đầu, rồi một mình bước lên hành trình.
Hành trình ấy dài thật dài, nàng băng qua mùa xuân khi vạn vật sinh sôi, vượt qua mùa hè rực lửa và ồn ào, lặng lẽ đi trong mùa thu lá rơi hiu quạnh, và lặng thinh giữa mùa đông tuyết trắng phủ đầy thế gian.
"Hãy để trận tuyết thuộc về ta, mau giáng xuống đi.”
Giữa trận đại tuyết bay lượn đầy trời, công chúa Trăng Bạc khoác áo choàng đỏ rực, đẹp đẽ đến mức tựa như tinh linh bước ra từ một câu chuyện cổ tích.
Nàng bước đi trên nền tuyết trắng, dấu chân sau lưng cứ thế kéo dài, dẫn sâu vào tận cùng rừng rậm.
Nàng chu du khắp đại lục ánh đỏ, cuối cùng ở phương Nam xa xôi, nàng tìm thấy Venus thuộc về chính mình.
Đó là một vương tử có dung mạo tuấn mỹ, khí chất ôn nhu, thân hình mảnh khảnh như ngọc.
Họ lần đầu gặp nhau trong khu rừng Sương Mù hiểm trở. Giữa lớp sương trắng mịt mờ và khí độc đậm đặc của núi rừng Á Tạp Đức, vị vương tử cưỡi bạch mã đã suýt bị nuốt chửng bởi một đầm lầy sình lầy đen ngòm…
Chính là nhờ vào ma lực cường đại, công chúa Trăng Bạc đã cứu vị vương tử gặp nạn khỏi đầm lầy. Sau khi nàng tiết lộ thân phận của mình, vương tử Tuyết Trắng vô cùng cảm kích, vội vàng mời nàng về hoàng cung của mình để tạ ơn.
Vương tử Tuyết Trắng có làn da trắng mịn như tuyết, một đôi mắt trong veo như mặt hồ dưới bầu trời quang đãng, mỹ lệ đến mức tưởng chừng không thuộc về thế giới thực.
Ngay khoảnh khắc đầu tiên ánh mắt nàng chạm vào hắn, sắc mặt công chúa Trăng Bạc lập tức trắng bệch, sau đó lại ửng đỏ cả gương mặt như lửa cháy.
"Đây chính là phu quân tương lai của ta." nàng thầm nghĩ, tim đập như trống trận.
Nhưng cảm xúc quá đỗi mãnh liệt khiến nàng vừa kích động vừa bối rối, không thể thốt ra lời nào đáp lại người thương. Cuối cùng, nàng chỉ biết xoay người bỏ chạy.
Lần thứ hai họ gặp lại là tại Biển Tĩnh Lặng, nơi mặt nước như tấm gương phản chiếu trời sao, và gió chỉ khẽ thì thầm.
Một nàng nhân ngư có chiếc đuôi màu bạc lấp lánh, dung mạo linh hoạt tựa ảo ảnh, đẹp đến kỳ diệu, đang điều khiển một chiếc thuyền nhỏ bằng phép thuật, khiến công chúa Trăng Bạc không khỏi chăm chú dõi theo.
Nhân ngư nhảy lên khỏi mặt biển, cái đuôi phủ đầy vảy ánh bạc nhẹ lay động dưới ánh trăng, như đang phát ra ánh sáng mơ hồ, lung linh trong từng gợn sóng.
Công chúa Trăng Bạc chưa từng thấy cảnh tượng nào thanh khiết và ôn nhu đến vậy, một dòng nước màu bạc, một sự yên bình thấm đẫm mộng ảo.
Nàng lặng lẽ dõi theo ánh sáng phản chiếu nơi chiếc đuôi kia, thấy nhân ngư lặn xuống đáy biển, rồi lại trồi lên, ôm theo một vật gì đó, từng bước tiến về phía bờ cát trắng.
Công chúa Trăng Bạc muốn tiếp cận vị tiểu nhân ngư cao ngạo và ôn nhu đó, nhưng khi nhân ngư nhìn thấy công chúa Trăng Bạc, liền đỏ mặt ngay lập tức, rồi bụm mặt bỏ chạy.
Công chúa Trăng Bạc không có đuôi cá, không thể theo kịp vị tiểu nhân ngư bí ẩn đó, chỉ có thể nhìn về hướng bờ cát.
Vương tử Tuyết Trắng nhắm chặt mắt, nằm bất tỉnh trên bờ cát. Công chúa Trăng Bạc thấy lồng ngực hắn vẫn còn phập phồng, vội vàng đưa một viên ma dược vào miệng vương tử. Vào lúc này, vương tử mở to mắt ra.
“Là người một lần nữa cứu ta sao? Kính trọng Trăng Bạc công chúa?”
Công chúa Trăng Bạc gật đầu, trong mắt chứa đầy yêu mến đối với vương tử.
Dưới lời mời của vương tử, công chúa Trăng Bạc lấy thân phận ân nhân cứu mạng mà vào trong vương quốc ven biển.
Quốc vương cùng vương hậu tổ chức lễ tiếp đón nàng tại tòa lâu đài trang trí bằng màu trắng và xanh lam, kiến tạo thành chiếc thuyền lớn có hình dạng như vương cung.
Ban ngày, công chúa thường chèo thuyền lớn ra biển, nhìn những đàn chim biển bay lượn quanh trên không trung với vẻ bồi hồi. Ban đêm, họ tụ tập trên bờ cát, nhóm lửa trại, tổ chức những buổi tiệc nướng cá.
Công chúa Trăng Bạc dần dần yêu thích cuộc sống giản dị, hiền lành nơi ven biển của quốc gia này, và càng thêm yêu mến vị vương tử Tuyết Trắng ôn nhu, lễ độ, văn nhã và đáng yêu.
“Chàng nhất định sẽ là chồng ta trong tương lai.” công chúa Trăng Bạc mang niềm vui đó trong lòng và truyền tin đến Ma Vương.
Khi nghe nói Trăng Bạc công chúa là con gái của một Ma Vương quyền lực ở một vùng đất khác trên đại lục, quốc vương và vương hậu vô cùng vui mừng. Họ quyết định gả vương tử Tuyết Trắng đến ở rể cho công chúa Trăng Bạc.
Tại buổi lễ chúc phúc của Ma Vương và các dũng giả, công chúa Trăng Bạc cùng vương tử Tuyết Trắng long trọng tổ chức nghi thức đính hôn.
Có sự trợ giúp của công chúa Trăng Bạc, vương tử Tuyết Trắng chính thức đánh bại anh trai, trở thành người thừa kế thứ hai và được phong làm thái tử Tuyết Trắng.
“Ta yêu nàng, công chúa Trăng Bạc.” Thái tử Tuyết Trắng chân thành nắm lấy bàn tay tinh tế như ngọc của công chúa Trăng Bạc, đồng thời trao cho nàng chiếc nhẫn đá quý màu xanh biển cực lớn.
Công chúa Trăng Bạc mỉm cười rạng rỡ, mái tóc bạc dài dưới ánh nắng càng thêm lấp lánh. Nàng cúi đầu nhìn thái tử Tuyết Trắng, người chỉ thấp hơn nàng nửa đầu, trong mắt đầy niềm vui.
Ngay lúc đó, vị nhân ngư bạc cuối cùng cũng chạy tới nơi tổ chức nghi thức đính hôn.
“Ta là công chúa đến từ vương quốc nhân ngư,” vị nhân ngư bạc vừa đi vừa nói lớn.
Nàng mặc một chiếc váy dài có màu sắc gần với bạch kim giống như đuôi cá, làn váy trắng tung bay trong gió, tạo nên vẻ mỹ lệ như tranh vẽ. Mái tóc dài màu bạc nhạt gần chạm đất, sắc màu còn nhạt hơn cả công chúa Trăng Bạc, ngoan ngoãn buông sau lưng, tựa như ánh mặt trời chiếu xuống mặt biển xanh lam nhạt.
Công chúa nhân ngư không đi vào bi kịch của tiền bối. Nàng dũng cảm, không sợ hãi mà chạy tới, theo đuổi vương tử mà mình yêu.
“Rõ ràng là ta đã cứu vương tử. Nếu như muốn lấy thân báo đáp, vậy vì sao phải để vương tử đính hôn với công chúa Trăng Bạc, mà không phải là ta, Liliane, con gái được Nữ vương nhân ngư sủng ái nhất, là người thừa kế đời kế tiếp của vương quốc nhân ngư?”
Đám đông lập tức trở nên hỗn loạn, mọi người bàn tán xôn xao, ai cũng không ngờ được buổi đính hôn hôm nay lại xảy ra một màn trò hề như vậy.
Quốc vương và vương hậu lập tức đưa ánh mắt không hài lòng về phía thái tử Tuyết Trắng, trách cứ hắn vì tính tình trăng hoa, không chung thủy.
Lễ đính hôn kết thúc trong không khí nặng nề và mất vui.
Mãi đến khi đứng trước mặt công chúa Trăng Bạc, Liliane mới chậm rãi cảm nhận được nỗi sợ hãi.
Bởi vì so với nàng ta, công chúa Trăng Bạc vừa cao lớn mạnh mẽ, vừa có ma lực cường đại, căn bản chỉ cần một cái phất tay là có thể dễ dàng giết chết nàng ta.
Thái tử Tuyết Trắng cúi đầu, đầy xấu hổ và hối lỗi. Bởi chính hắn là người dẫn Liliane đến, khiến buổi đính hôn này trở thành một vở kịch bi hài.
“Ta tha thứ cho các ngươi, những người bạn thân yêu của ta.” Trăng Bạc công chúa quay lưng về phía Tuyết Trắng vương trữ và nhân ngư Liliane.
“Ta tha thứ cho chàng, thái tử Tuyết Trắng.
Ta biết chàng chưa từng yêu ta. Việc đính hôn giữa chúng ta, chẳng qua chỉ là để chàng mượn thế lực của ta, nhằm trở thành quốc vương.”
Thái tử Tuyết Trắng đỏ bừng mặt. Hắn còn quá trẻ, chỉ biết bất lực đứng đó, trông giống như một đứa trẻ con đang sụt sịt nức nở.
“Ta cũng tha thứ cho ngươi, công chúa Liliane.
Ngươi đã làm hỏng buổi lễ đính hôn của ta, còn muốn cướp đi vị hôn phu của ta.
Nhưng ta hiểu, ngươi làm vậy, chỉ vì ngươi cũng yêu thái tử Tuyết Trắng từng rơi xuống biển.”
Công chúa Liliane khẽ gật đầu, tao nhã thi lễ theo nghi thức cảm tạ của tộc nhân ngư.
“Thái tử Tuyết Trắng,” công chúa Trăng Bạc ngập ngừng một chút rồi nói tiếp, “Người cứu chàng không chỉ có ta, mà còn có công chúa Liliane. Nếu không có nàng ta đưa chàng từ đáy biển lên mặt nước, ta cũng chẳng thể nào dùng ma dược để giữ được tính mạng chàng.”
“Nhưng ta sẽ không dễ dàng từ bỏ việc được cưới chàng, thái tử Tuyết Trắng.” Công chúa Trăng Bạc nói.
“Trong khoảng thời gian chúng ta bên nhau, ta đã thật lòng yêu chàng. Bảo ta cứ thế buông tay, ta không cam tâm.” nàng nói tiếp, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.
“Ta biết, là chàng cố ý khiến ta phá vỡ lễ đính hôn này. Chàng vốn không muốn kết hôn với công chúa Trăng Bạc, cho nên mới sai thị vệ bên cạnh đi tìm ta.
Nhưng chàng đã tính sai rồi. Ta và Trăng Bạc công chúa không hề tranh chấp, không hề ra tay đánh nhau. Chúng ta chỉ bình tĩnh đứng đó, cùng nhau trò chuyện.
Chàng dụ dỗ cả hai chúng ta, lại còn muốn nhân cơ hội đó tiêu diệt chúng ta để đem lại lợi ích cho quốc gia của chàng. Chuyện đó là điều không bao giờ có thể xảy ra, hỡi vương tử bé nhỏ của ta, viên ốc biển mà ta từng yêu thương.
Hiện giờ giữa hai chúng ta, hãy chọn lấy một người làm bạn đời tương lai của chàng đi!” công chúa Liliane mỉm cười nói, bên môi lộ ra lúm đồng tiền ngọt ngào khiến người ta rung động.
Vương tử Tuyết Trắng không biết làm sao, suýt nữa ngất xỉu khi nghe đến đó.
Bởi vì thực ra, Tuyết Trắng vương tử chẳng yêu ai cả.
Công chúa Trăng Bạc đối với hắn thì quá cao quý, còn công chúa Liliane lại quá thấp bé.
Hắn vừa không muốn bị đưa đến khu rừng rậm dục vọng xa xôi, cũng chẳng muốn bị kéo xuống tận đáy biển sâu của vương quốc nhân ngư.
Điều hắn muốn chỉ là được làm thái tử Tuyết Trắng cao cao tại thượng, vậy thôi.
Nhưng vương tử lại không thể chọn nổi một bạn đời.
Vì vậy, hai công chúa nhìn nhau, đạt được một thỏa thuận.
“Nếu chàng không chọn được người yêu tương lai, vậy để bọn ta chọn thay chàng.” Công chúa Trăng Bạc và công chúa Liliane đồng loạt cong khóe môi, nụ cười chứa đầy ẩn ý quỷ dị.
Vì vậy, vào mùa đông, vương tử Tuyết Trắng là bạn lữ của công chúa Trăng Bạc. Đến mùa hạ, hắn lại trở thành phu quân của công chúa Liliane.
Còn trong khoảng thời gian ngắn ngủi của mùa thu và mùa xuân, vương tử Tuyết Trắng chỉ cần an phận thủ thường làm một thái tử.
Hai vị công chúa đều rất hài lòng với đề nghị này.
Công chúa Trăng Bạc mang đến những cây nấm mỹ vị mọc trong rừng rậm dục vọng, những bình ma dược quý hiếm, cùng các loại thảo dược hiếm hoi.
Công chúa Liliane thì mang từ đáy biển lên các loài cá tươi ngon, san hô châu báu quý giá, và ma dược do vu sư hải tộc chế thành.
Các nàng đem toàn bộ những lễ vật này dâng lên Quốc vương và Vương hậu. Hai vị đấng cai trị, sau một hồi suy xét, liền gật đầu đồng ý với đề nghị đó.
Chỉ là vương tử Tuyết Trắng lại không muốn chấp nhận.
Hắn lựa chọn cái chết, để tế lễ cho thân thể và tâm linh thuần khiết của chính mình.