Ursula là hải vu lừng danh nhất nơi đại dương sâu thẳm. Cô là khách quý bên cạnh nữ vương người cá, là tộc trưởng của toàn bộ hải vu, và cũng là hình tượng được mọi nàng tiên cá nhỏ kính ngưỡng và tôn sùng.

Nàng trí tuệ, thông tuệ, và dũng cảm. Bao lần dẫn dắt tộc nhân vượt qua hiểm họa, nàng được biển rộng xưng tụng bằng những danh hiệu rực rỡ, một vị vua không ngai của đại dương sâu thẳm.

Thế nhưng, vị hải vu đại nhân ấy vẫn cất giữ một bí mật. Dẫu ngồi trên ngai vàng không ai tranh giành, trong tim nàng vẫn cháy bỏng một ngọn lửa tham vọng.

Nàng đang chờ đợi một vị vương tử vô tình rơi xuống biển sâu. Bởi chỉ khi giành được tình yêu chân thành của chàng và nên duyên thành hôn, linh hồn nàng mới có thể hóa thân như nhân loại, trường sinh bất tử, sống mãi cùng thế gian.

Chỉ là, nhân ngư nữ vương nghiêm cấm mọi sự tiếp xúc giữa nhân ngư và loài người.

Bất kỳ ai vi phạm luật lệ, giao du với nhân loại, sẽ bị trục xuất khỏi tộc, vĩnh viễn rời xa vùng biển lặng nơi nhân ngư sinh sống.

Mà loài người cũng chẳng thể vươn tới được vùng biển sâu rộng lớn vô ngần. Thế nên dù hai tộc không cách nhau bao xa, lại vẫn hoàn toàn xa lạ, chẳng hiểu gì về nhau.

Nhân ngư nữ vương từng nói: “Đừng bao giờ tiếp cận loài người. Chúng sẽ mê hoặc nhân ngư, rồi kéo các ngươi rơi vào vực sâu không đáy.”

Vì thế, Ursula chỉ có thể lén giấu đi khát vọng của mình. Mỗi khi trăng tròn treo trên biển cả, nàng mới lặng lẽ nổi lên mặt nước, âm thầm dõi theo cuộc sống của loài người.

Nàng cứ thế chờ mãi, chờ đến lúc triều đại thay ngôi, chờ đến ngày quốc vương nước Pháp cúi đầu trên đoạn đầu đài, chờ đến khi hơi nước thay thế sức người. Vậy mà... vẫn chưa từng chờ được vị vương tử thuộc về mình.

Nàng gần như đã muốn buông bỏ chấp niệm ấy, cho đến khi chính sinh mệnh kéo dài quá lâu cũng dần chạm tới đoạn kết.

Nhưng rồi—— Một tai nạn trên biển bất ngờ đã thay đổi tất cả.

Đó là một ngày thời tiết quang đãng, ánh mặt trời dịu dàng phủ khắp mặt biển.

Hoàng tử của vương quốc La Tát ven biển cưỡi trên một con thuyền lộng lẫy, xa hoa và đồ sộ, tiến về đất nước cổ mộc Hách Sâm để cầu hôn công chúa Saisia.

Khi chiếc thuyền khổng lồ tiến vào lãnh địa của tộc hải vu, cuồng phong nổi dậy, gió gào thét, biển cả giận dữ cuộn trào.

Ursula nghe được thuộc hạ tiểu hải vu báo lại, biết có một chàng trai trẻ anh tuấn đã rơi xuống biển. Nàng hiểu, cơ hội thuộc về mình, cuối cùng đã tới.

Nàng lập tức bơi lên mặt biển, cứu vị vương tử loài người đang hấp hối kia, rồi trao cho hắn một nụ hôn của hải vu.

Nụ hôn của hải vu có ma lực,n ó cho phép con người có thể thở dưới nước, không còn bị sức ép của biển sâu bóp nghẹt, ngoại trừ đôi chân, thì mọi phần khác trên thân thể đều đã giống như một người cá.

Ursula đưa vương tử đang hôn mê về cung điện của mình, an trí hắn trong chính gian phòng riêng.

Sau đó, nàng đi đến diện kiến nhân ngư nữ vương, dâng lời cầu xin.

"Ngươi cũng biết mà, Ursula. Nhân loại là giống loài giảo hoạt và tàn nhẫn nhất. Bọn họ còn giỏi mê hoặc lòng người hơn cả mị ma, còn nhẫn tâm hơn cả huyết tộc. Ngươi cần gì phải cố chấp đuổi theo một truyền thuyết xa vời, mịt mờ giữa sương mù của quá khứ chứ?” Tóc của nhân ngư nữ vương là màu bạc, trắng hơn cả bọt sóng va vào ghềnh đá, sáng hơn cả ánh trăng phản chiếu trên mặt biển. Nàng thở dài khuyên nhủ bạn thân Ursula của mình.

Truyền thuyết kể lại rằng, từ rất lâu về trước, trong một bản sử thi cổ, có một nàng công chúa người cá tên là Ariel đã cứu một vương tử loài người gặp nạn giữa biển khơi.

Khi ấy, nàng cũng giống hệt như Ursula bây giờ, mang trong mình một trái tim rực lửa, khát vọng cháy bỏng, mơ tưởng có thể giành được linh hồn bất diệt thông qua tình yêu đích thực từ vương tử.

Ariel đã đến tìm thủ lĩnh hải vu, và từ tay người đó nhận lấy một bình bí dược thần bí. Nàng mang theo cả niềm hy vọng của toàn tộc nhân ngư, bước lên đất liền lần đầu tiên trong đời.

Trước khi rời đi, hải vu thủ lĩnh đã trầm giọng nói với nàng bằng một chất giọng khàn khàn: Công chúa Ariel, bí dược này chỉ có thể duy trì hiệu lực trong ba tháng. Nếu đến lúc đó, người vẫn không thể nhận được nụ hôn chân ái từ vương tử, thì người sẽ tan thành bọt biển, bay lên bầu trời, hóa thành vì sao mờ nhạt nhất trong màn đêm.

Dù cho người có giành được nụ hôn chân ái của vương tử, thì việc đánh đổi giọng hát và chiếc đuôi cá cũng khiến người không thể quay trở về, người vĩnh viễn không thể trở lại với tộc nhân ngư.

Ngươi đã từ bỏ dòng máu hoàng tộc kéo dài suốt năm trăm năm, chỉ để đánh cược lấy một tương lai mơ hồ mà chính người cũng không dám chắc, đổi lấy một đời người vỏn vẹn trăm năm. Như vậy… thật sự đáng giá sao?”

Thấy Ariel đã hạ quyết tâm, hải vu chỉ có thể lặng lẽ đưa lời chúc phúc cuối cùng:

"Chúc người may mắn, Công chúa Ariel.

Mong người mãi giữ vững trái tim ban đầu.

Khi mọi thứ trở nên tăm tối tuyệt vọng, cũng đừng quên rằng, chuyển cơ thường đến rất bất ngờ.”

Ariel mang theo hi vọng và nỗi đau, chịu đựng nỗi thống khổ như dao cắt dưới lòng bàn chân, chịu đựng nỗi bi thương khi không thể cất lên giọng hát tuyệt đẹp của mình, cuối cùng cũng tìm được vương tử nhân loại…

Vương tử không nhận ra Ariel.

Nhưng vì bị vẻ đẹp khiến lòng người rung động của nàng hấp dẫn, hắn vẫn cho phép nàng lưu lại trong hoàng cung.

Ở tộc nhân ngư, thứ ít được coi trọng nhất chính là dung mạo và dáng người.

Vẻ đẹp, đối với nhân ngư mà nói, chỉ là một ưu điểm nhỏ bé chẳng đáng nhắc đến của Ariel.

Thế nhưng đối với loài người, nhan sắc lại có thể vượt qua mọi ngôn ngữ và rào cản.

Trong quá trình sống chung, Ariel dần dần nảy sinh tình cảm với vương tử.

Nhưng vương tử lại đối xử với nàng lúc lạnh nhạt, lúc dịu dàng, luôn khiến nàng không thể đoán định.

Ariel muốn nói cho hắn biết, chính nàng mới là người đã cứu hắn khỏi biển sâu hôm đó.

Thế nhưng nàng không thể nói, và cũng không hiểu được ngôn ngữ của con người.

Vì thế bọn họ chỉ có thể bỏ lỡ nhau.

Không, này vốn dĩ không tính là bỏ lỡ.

Vương tử cuối cùng cũng sẽ không yêu Ariel, dù nàng có cứu hắn hay không.

Ba tháng đã gần hết, bảy chị em của Ariel không cam lòng để báu vật của tộc người cá hóa thành bọt biển.

Họ lần lượt từ bỏ những thứ quý giá nhất của mình, từ tay bà lão hải vu già nhận lấy báu vật cuối cùng trong đời bà.

“Ariel, hãy cắt lấy đầu của vương tử, rồi hôn lên môi hắn, như vậy em có thể trở về làm người cá!” Chị cả nói, mái tóc dài óng ánh màu vàng của nàng mất đi vẻ đẹp rực rỡ.

“Mau đi đi, phải hoàn thành hết thảy trước khi trời sáng hoặc đêm khuya tới, rồi trở lại biển rộng để ôm lấy đại dương.” Chị hai nói, nàng cũng mất đi chiếc vương miện lấp lánh trên đầu, chỉ còn lại viên minh châu sáng chói.

Chị ba, chị tư... Cái chị khác hăng hái tán đồng. Các nàng nguyện ý mất đi thứ quý giá, chỉ mong đổi lấy sinh mệnh cho em gái út.

Công chúa nước láng giềng muốn tổ chức hôn lễ chính trị với vương tử. Trong yến tiệc đó, Ariel chịu đựng mũi dao đâm sâu như vũ bão đau khổ, cuối cùng vì vương tử và vương phi mà nhẫn nhịn dâng lên một khúc nhạc.

Đêm khuya, nhân lúc ánh trăng lặng lẽ soi vào phòng vương tử, cắt lấy đầu hắn.

“Thực xin lỗi, em yêu con người.”

Nàng nói trong nước mắt. Những giọt nước mắt lăn xuống trên chăn nhung thiên nga, để lại những đốm nhỏ tinh khiết.

Sáng sớm hôm sau, Ariel lặng lẽ rời khỏi vương quốc nhân loại với tâm trạng u uất. Phía sau vương cung, một cơn bão quyền lực đã quét sạch mọi thứ, chính thức kéo màn che tỏ rõ sự thật.

Máu từ đầu chảy xuống nhuộm đỏ làn nước biển xanh thẳm.

Vương phi trở thành nữ vương, còn Ariel thì trở về cố hương.

Đáng lý ra, câu chuyện cổ tích đẫm máu ấy nên khép lại tại đây.

Nhưng Ursula lại bất ngờ đưa tay che nửa khuôn mặt mình. Ngón tay thon dài như ngọc khẽ lướt qua khuôn mặt bình thường không có gì nổi bật ấy. Dưới sự vuốt ve của ngón tay, một vẻ đẹp kinh diễm, khiến người không thể rời mắt, dần hiện rõ.

Mái tóc dài màu cam hồng của Ursula rối tung rơi xuống lưng, lay động theo làn sóng biển, mang theo vẻ huyền ảo mê hoặc.

Nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc không thốt nên lời của nữ vương nhân ngư, Ursula khẽ mỉm cười.

Trong câu chuyện cổ tích sau cùng, Ariel trở về vương quốc nhân ngư.

Nhưng nàng sớm đã vi phạm điều cấm kỵ không được tiếp xúc với nhân loại, thân phận công chúa cũng bị tước đoạt.

Vị hải vu trí tuệ nhất nơi biển cả đã thu nhận nàng. Ariel cứ như vậy vứt bỏ hết thảy quá khứ, trở thành hải vu kế nhiệm.

“Lần đầu gặp mặt, cháu gái thân yêu của ta,”

Ariel công chúa nhẹ nhàng nói với nhân ngư nữ vương.

Con người luôn lặp đi lặp lại việc yêu cùng một linh hồn.

Ursula lại lần nữa, si mê người tình không đầu của nàng.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play