Dụ Ninh cảm thấy bản thân nhất định đã hôn mê rất lâu, nếu không thì làm sao mỗi lần hít thở đều mang theo một mùi thuốc sát trùng thoang thoảng như thế?
Cô khẽ run nhẹ hàng mi, từ từ hé mắt ra một khe nhỏ.
Kỳ lạ là, nơi này nhìn thế nào cũng không giống một phòng bệnh. Không có tiếng "tích tắc" của máy móc, cũng chẳng có ga giường hay chăn trắng muốt đặc trưng của bệnh viện.
Mà trước mắt cô, là một căn phòng ngủ ấm cúng, tường được sơn màu lam nhạt dễ chịu, đèn trần là kiểu đèn thủy tinh rủ xuống tinh xảo đẹp mắt. Dụ Ninh nhìn sang chiếc giường phía đối diện – còn vương chút hỗn độn. Cô đưa tay sờ nhẹ, trên nệm vẫn còn âm ấm, hẳn vừa có người nằm ở đó.
Đúng lúc này, từ ban công truyền vào một tiếng động khe khẽ. Dụ Ninh đưa mắt nhìn sang lớp rèm ren mỏng đang bị gió nhẹ hất tung thành từng làn sóng nhỏ, tay cô theo bản năng gõ nhẹ trán mình, tò mò không biết phía ngoài cửa sổ sẽ là cảnh tượng thế nào.
Trên người cô lúc này chỉ mặc một chiếc váy ngủ ren ngắn thiết kế đơn giản, mà dưới váy lại chẳng mặc gì khác.
Nghĩ đến chuyện có thể phải “ra tay” bất cứ lúc nào, Dụ Ninh vừa bước xuống giường đã men theo vách tường đến căn phòng thay đồ sát bên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT