Dáng người Bành Dịch thật sự khôi ngô, ngũ quan tuy toát lên vẻ thành thật hiền hậu, nhưng có lẽ vì từng ngồi tù nên khí chất mang theo vài phần hung tợn. Đặc biệt trên cổ còn hằn một vết sẹo đỏ sậm, nhìn qua chẳng giống hạng người dễ trêu chọc gì.
Trong con hẻm nhỏ ban nãy còn lác đác vài người, nhưng khi thấy cảnh tượng này thì đều rảo bước thật nhanh rời khỏi ngõ, như thể sợ bản thân bị vạ lây.
Vậy cũng tốt. Dụ Ninh cầm chặt đoạn sắt gỉ trong tay. Từ khi đến thế giới này, cô còn tưởng mình sẽ chẳng có cơ hội động tay đánh nhau nữa chứ.
"Tôi đây. Còn anh là ai?"
"Chỉ cần biết tôi đến để dạy dỗ cô là được."
Bành Dịch phun ra một ngụm nước miếng, ánh mắt đầy hung dữ quét qua cô gái mảnh mai trước mặt. Vốn dĩ hắn không đánh phụ nữ, nhưng ai bảo cái con nhóc này dám bắt nạt Minh Châu – người xinh đẹp, lương thiện, như đóa sen trắng trong mắt hắn?
Chỉ cần tưởng tượng Minh Châu khóc lóc uất ức, hắn liền hận không thể một quyền đập gãy xương cô ta, để cái mặt mũi kia khỏi có cơ hội đi quyến rũ người khác nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT