“Là làm cho cậu bồi bổ thân thể đấy mà.” Lam Lan cười, rồi cố tình đưa bát thuốc có mùi nồng kia khẽ phe phẩy về phía Dụ Ninh.
Dụ Ninh hơi ngẩn người, nhưng chưa đến vài giây sau đã hiểu ngay lý do. Chắc là vì chuyện nguyên chủ thay cô chịu một vết thương mấy hôm trước. Bảo sao dạo gần đây Lam Lan lại hay cười tươi với cô như vậy.
“Đen sì sì, thứ gì kinh vậy?” Dụ Ninh nhíu mày, lùi về sau nửa bước, giọng đầy ghét bỏ.
Biểu cảm của Lam Lan chợt sượng lại. Trước kia lúc còn là An Bình thì cô ta chăm chút từng li từng tí, Dụ Ninh cũng chẳng hề chê bai gì, cho dù đồ ăn dở tệ đến mức nào cũng miễn cưỡng nuốt vào, còn mỉm cười cảm ơn. Nhưng sau khi trùng sinh, không hiểu sao mọi thứ đảo ngược hoàn toàn – người ra vẻ chủ động giờ lại bị đẩy vào thế bị động, còn người luôn ngoan ngoãn trước kia giờ lại dám nhíu mày chê thẳng.
Dù khó chịu nhưng Lam Lan chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Nghĩ đến kế hoạch sau lưng mình, ánh mắt cô ta nhìn Dụ Ninh lại càng thêm dịu dàng. “Tuy nhìn thì hơi... xấu xí, nhưng là thứ rất tốt đó. Tớ phải tìm nguyên liệu hơn mười tiếng đồng hồ mới nấu được.”
Nói nghe có vẻ vất vả lắm, nhưng trừ việc ném nguyên liệu vào cái lọ sành rồi để hệ thống bếp thông minh tự điều chỉnh nhiệt độ và canh giờ, thì Lam Lan thực tế chỉ bỏ ra chưa đến mười phút. Mười tiếng mà cô ta nói – e rằng chỉ là ngồi tám chuyện, soi gương rồi chỉnh bộ lọc camera thôi.
Dụ Ninh làm bộ xúc động, lộ ra biểu cảm như vừa được cảm hóa, “Tiểu Lan, cậu thật tốt với mình ghê.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play