Trời đã sụp tối, song trên mặt sông vẫn nhộn nhịp như cũ. Xa xa, có thuyền ngang qua, vọng lại tiếng cười đùa lanh lảnh, xen lẫn thanh âm tì trúc quản huyền mơ hồ vẳng lại, khiến lòng người không khỏi xao xuyến.
Khoang thuyền phất phơ rèm lụa theo chiều gió sông, ánh đèn ngoài kia loang loáng hắt bóng trên gương mặt Sở Cẩn, thoáng hiện nét mơ màng không rõ.
Dụ Ninh đưa mắt nhìn hắn, trong lòng nghi hoặc chẳng hiểu vì cớ chi hôm nay y lại lộ ra dáng vẻ này. Theo lý, kẻ ấy xưa nay hành sự quyết tuyệt, sớm nên dùng dây trói nàng lại, ném vào khoang, rồi động thủ hay động cước mới đúng.
“Thứ ta đưa cho ngươi, ngươi chẳng thích sao?” – Giọng Sở Cẩn vang lên bình thản ngoài dự liệu, y thu chân ngồi xổm xuống, ánh mắt lặng lẽ quét qua gương mặt nàng, tựa như muốn nhìn xem sau một tháng, nàng là sụt cân hay tăng thịt, là tiều tụy hay thêm phần tinh thần, có phải bởi y mà càng thêm chán ghét.
“Cây trâm ngọc trai ấy ngươi từng xem qua vài lần, ta cứ tưởng là ngươi ưa thích.” – Một tháng trôi qua, nàng không gầy cũng chẳng mập, nhưng vẻ đẹp lại tăng lên đôi phần. Toàn thân phủ lên sắc thái thư thái tự tại, khi nhìn y cũng không tỏ vẻ chán ghét nữa, chỉ còn một tia bất kiên nhẫn vương trong mắt.
Như vậy cũng đã là quá đủ rồi – Sở Cẩn khẽ nhếch môi cười nhẹ.
“Vật của ngươi, ta làm sao có thể thích.” – Dụ Ninh ngồi dậy, châm ngọn đèn nhỏ trong khoang thuyền.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT