Đối với tin tức bị trục xuất khỏi Sở gia, Sở Cẩn lại không sinh ra chút gợn sóng nào trong lòng. Chỉ là khi Dụ Ninh mở miệng nói muốn đi theo, hắn liếc mắt nhìn nàng một cái.
Một kẻ chỉ có thể theo hắn lên núi ăn rau dưa tương cà, lại nguyện ý đi theo, hắn chẳng lẽ không nên biểu lộ một chút xúc động hay sao?
Dụ Ninh bật cười, nhìn mái tóc đen nhánh bóng loáng của hắn, cười nói: “Thiếu gia, người mà cạo đầu hẳn cũng là một vị hòa thượng tuấn tú khó gặp.”
Sở Cẩn mặt không đổi sắc, dù không có tóc cũng không đến mức trở thành một kẻ đầu hói buồn cười.
Hắn đưa mấy quyển sách đặt lên đống y phục mà Dụ Ninh đang chuẩn bị mang theo: “Y phục chỉ cần ít thôi, sách thì mang nhiều một chút.”
Vốn nàng cho rằng hắn sẽ yên lặng nhìn mình thu dọn, ai ngờ hắn lại chủ động góp lời. Vốn định chỉ mang vài quyển kinh Phật để lúc buồn có thể giúp hắn giết thời gian, nay nghe vậy lại âm thầm sửa soạn thêm vài cuốn.
Đúng lúc đó, Xuân Hoa bưng một bộ y phục gã sai vặt bước vào, vẻ mặt đầy áy náy, nhỏ giọng nói: “Lương Thần tỷ tỷ, đây là y phục phu nhân sai người đưa tới.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT