Dưới cửa sổ, hương quế nhè nhẹ tỏa khắp, gió thu cũng thong dong vén nhẹ màn trúc nơi cửa bếp, đưa theo một làn hương thanh thanh len lỏi qua đầu mũi hai người.
Dụ Ninh dâng lên một chén nấm trắng nõn, đã rửa sạch sẽ, đặt trước mặt Sở Cẩn, nhẹ giọng hỏi: “Như vậy, đã xem như sạch sẽ rồi chăng?”
Tay áo nàng sắn cao quá khuỷu, tránh để nước bắn ướt xiêm y. Sở Cẩn nghiêng mắt liếc nhìn làn da trắng ngần hiện ra dưới ánh chiều tà, mày khẽ nhướng, thanh âm lạnh nhạt: “Khó coi.”
Dụ Ninh lại không hề phát giác hắn là đang nói mình, chỉ cho là hắn không vừa ý hình dáng đám nấm, liền cười cười, nói:
“Nấm dại vốn lớn nhỏ không đều, hình dáng cũng chẳng giống nhau.”
Sở Cẩn không giải thích, ánh mắt chuyển xuống dưới chân, nhìn chỗ nàng đang đứng: “Giày đã lấm bẩn rồi.”
Do Dụ Ninh dùng nước hơi mạnh tay, lúc rửa nấm không tránh khỏi làm nước văng tung tóe. Bếp vốn đã nhỏ hẹp, giờ lại gần như không còn chỗ đặt chân. Chỉ có mảnh đất dưới chân Sở Cẩn là còn khô ráo, những nơi khác đều lầy nhầy như bị cày nát.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT