Chương 3: Tên
Vết thương ở chân Lạc Hoài lại bắt đầu chảy máu. Sở Tầm liếc cậu một cái, không nhiều lời, hơi dùng sức một chút, trực tiếp bế ngang cậu lên ôm vào lòng.
Ban đầu, Sở Tầm định vác cậu lên vai cho tiện, nhưng đứa nhỏ này lại gầy quá mức, cả người nhẹ tênh đến mức gần như rơi khỏi khuỷu tay anh.
Thế là dứt khoát ôm theo kiểu công chúa cho đỡ phiền.
Lạc Hoài cứ thế bị vùi vào một cái ôm ấm áp. Theo bản năng, cậu cọ cọ mặt vào ngực Sở Tầm, nghe rõ từng nhịp tim mạnh mẽ của người kia, tay bấu chặt lấy cổ áo anh, như thể thế nào cũng không muốn buông ra.
Sở Tầm cúi đầu nhìn bàn tay đang run run vẫn đặt trên cổ mình, lạnh nhạt nói:
“Buông ra.”
Tay Lạc Hoài đã nổi gân xanh, cứng đờ trong giây lát, nhưng vẫn không buông.
“Ta nhìn không thấy mắt của ngươi.”
Sở Tầm bật ra một tiếng “tsk”, tiếp luôn nửa câu sau, hiển nhiên bắt đầu mất kiên nhẫn.
Lúc này, Lạc Hoài mới từ từ thả lỏng các ngón tay, yếu ớt để tay rũ xuống bên người.
Bệnh chứng sợ ánh sáng của cậu đang trở nặng, đôi mắt đau buốt dữ dội, mí mắt và kết mạc đều sưng đỏ. Vì quá sợ ánh sáng, cậu không nói một lời, chỉ nghiêng đầu, vùi mặt sâu vào lồng ngực Sở Tầm. Đôi mắt đỏ bừng, không ngừng rơi lệ — trông thật sự rất đáng thương.
Có lẽ vì để Sở Tầm dễ quan sát tình trạng của mình hơn, Lạc Hoài cố gắng kiềm chế, nghiêng mặt qua và hơi ngẩng đầu, để Sở Tầm nhìn rõ hơn.
Lúc này thì rất nghe lời.
Chỉ một lát sau, Sở Tầm đã có kết luận trong đầu — tình trạng bệnh của Lạc Hoài tuy chưa nghiêm trọng đến mức không thể chịu đựng, nhưng vẫn cần thuốc giảm đau và hạ sốt.
Anh ừ một tiếng chậm rãi, rồi nói:
“Được rồi, vùi mặt lại đi.”
Lạc Hoài không nói gì, chỉ cụp vai xuống thấp hơn, lần theo mùi rượu rum dịu nhẹ còn vương trên cổ áo Sở Tầm, rút cả người vào vòng tay anh, như một con thú con được nhặt về từ vùng băng tuyết, run rẩy tìm hơi ấm.
Hai người đều không nói gì. Một lúc lâu sau, Sở Tầm mới cúi đầu nhìn xuống vạt áo trước ngực đã bị nước mắt thấm ướt — Lạc Hoài vừa mới khẽ kéo áo anh, giọng nhỏ nhẹ hỏi:
“Là anh… phải không?”
Dù không nhìn thấy rõ, dù giọng nói Sở Tầm trong gió tuyết có phần méo mó, nhưng Lạc Hoài vẫn chắc chắn: người đang ôm mình chính là người đã cứu mình khi nãy.
Câu hỏi ấy không đầu không đuôi, như thể cậu biết Sở Tầm sẽ chẳng trả lời.
Nhưng cuối cùng cậu lại nghe được một tiếng cười nhẹ — người kia giọng tản mạn, mang theo ý trêu đùa trả lời:
“Không phải.”
Vậy chắc chắn là đúng rồi… Lạc Hoài nghĩ thầm.
Bởi vì nếu thật sự không phải, người ta nhất định sẽ hỏi lại: “Cậu đang nói gì vậy?”
Nhận được đáp án mình muốn, Lạc Hoài an tâm hơn, chậm rãi hạ thấp cảnh giác trong lòng, mặc cho bản thân dựa sát vào ngực Sở Tầm.
Sau một chặng đường dài mệt mỏi, cả thể xác lẫn tinh thần đều bị giày vò, cuối cùng Lạc Hoài cũng tìm được nơi an toàn để yên tâm chìm vào một giấc ngủ yên bình hiếm có.
Một lúc lâu sau, Sở Tầm mới ngẩng đầu lên, khẽ lắc, cười nhạo nói:
“Ngủ say như heo.”
Bên tai anh, hệ thống 059 lên tiếng cảnh báo:
“Không nên tạo quá nhiều ràng buộc tình cảm với nhân vật chính vượt ra ngoài nhiệm vụ kịch bản. Xin ký chủ nhớ kỹ điều này.”
Sở Tầm uể oải đáp:
“Thì ta nói rồi mà — ta không phải. Ta chỉ là một người tốt không chịu nổi chuyện bất bình thôi, hắn thì lại không quen biết ta, đúng không?”
Nói thì nói vậy…
059 chỉ biết thở dài bất lực.
Sau đó, Sở Tầm ôm Lạc Hoài, tiện tay đá văng cánh cửa của một căn nhà nhỏ lợp ngói đỏ. Dù bên trong chẳng ấm hơn bên ngoài là bao, ít nhất cũng là nơi có thể che chắn khỏi gió tuyết.
Anh đặt Lạc Hoài lên chiếc ghế trong phòng. Thiếu niên tỉnh lại từ trong cơn mộng, giãy giụa một lúc, cuối cùng cũng ngoan ngoãn buông lỏng tay ra.
Sở Tầm đứng trước mặt cậu, từ trên cao cúi xuống nhìn Lạc Hoài, rồi thong thả vươn tay giúp cậu chỉnh lại cổ áo bị xộc xệch. Sau đó anh trầm giọng nói, tuy nghe như ra lệnh nhưng lại mang theo một chút dịu dàng và trìu mến:
“Ở yên đây mà đợi.”
Lạc Hoài gật đầu, trong lòng không khỏi nghĩ đến giọng nói của người này thật đặc biệt.
Cậu không thể nhận ra anh dùng khẩu âm nào, cũng không phải giọng phổ thông tiêu chuẩn, mà giống như là loại phát âm riêng biệt chỉ thuộc về một mình anh– cách nói chuyện cứ như luôn mang theo ý cười trong từng câu chữ.
Và… rất dễ nghe.
Sau khi nói xong, Sở Tầm không còn động tĩnh gì nữa. Lạc Hoài đợi một lúc mới nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra.
Trong lòng cậu lại thêm một ấn tượng về người này: đi lại hoàn toàn không phát ra chút âm thanh nào.
Rất rõ ràng, người đàn ông này nguy hiểm hơn cậu tưởng tượng rất nhiều.
Nhưng Lạc Hoài giờ đây chẳng còn gì để sợ nữa. Cậu hiện tại ngoài cái mạng ra thì chẳng còn gì, huống hồ gì người này đã hai lần cứu cậu.
Lạc Hoài nén lại cơn đau trong mắt, không làm điều gì dư thừa, chỉ ôm đầu gối ngồi co lại, cằm chôn giữa hai chân, cố gắng tạo cho bản thân một tư thế tâm lý an toàn nhất.
Thế giới của cậu tối đen, xung quanh hoàn toàn im lặng.
Không khó hiểu khi trong bất kỳ tình huống nào, khi ngũ giác bị tước đoạt, với con người, đó đều là một kiểu tra tấn. Khi không cảm nhận được bất cứ điều gì, như thể chính bản thân bị nhốt trong nhà tù không có lối thoát, ý thức cũng sẽ dần sụp đổ.
Trong tình cảnh như vậy, cậu không thể xác định được thời gian trôi qua bao lâu, chỉ có thể ép bản thân lắng nghe tiếng tim đập để phân tán nỗi đau, miễn cưỡng tính xem mình đã đợi được bao lâu rồi.
Có lẽ là ba, bốn tiếng, cũng có thể lâu hơn. Lâu đến mức vì quá căng thẳng, thần kinh cậu trở nên nhạy cảm đến mức dùng đầu ngón tay bấu vào lòng bàn tay đến chảy máu.
Dù vậy, Lạc Hoài vẫn chưa hoàn toàn sụp đổ… chỉ là đang trải qua một khoảng thời gian khó khăn mà thôi.
Cậu cảm thấy mình vẫn còn may mắn, bởi vì cậu biết – sẽ có người quay lại.
Người đó đã nói cậu chờ.
Vậy thì chỉ có thể chờ.
Lạc Hoài tự an ủi mình như vậy. Đôi chân co lại đã bắt đầu tê dại, cậu điều chỉnh tư thế rồi tiếp tục chờ đợi trong im lặng.
Cũng may lần này không phải đợi quá lâu, cậu đã nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng và tiếng cửa bị đẩy ra.
Chỉ trong khoảnh khắc ấy, như một người chết đuối cuối cùng cũng được kéo lên từ đáy biển sâu, nhịp thở vốn yếu ớt của Lạc Hoài lập tức trở nên gấp gáp.
Cậu định mở miệng nói gì đó, nhưng ngay lập tức, trong đầu như bị ai đó đâm xuyên một nhát đau nhói – báo hiệu có điều gì đó không ổn.
Lạc Hoài chợt nhớ ra — người kia bước đi không phát ra tiếng động.
Vậy thì người vừa đến là ai?
Giờ đây cậu không nhìn thấy gì, cũng không thể xác định được đó là bạn hay thù. Nhưng Lạc Hoài vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, để nét mặt không lộ ra chút biến hóa nào. Sau đó, cậu lặng lẽ đưa tay vào ngực áo, cầm lấy khẩu súng lục đã ấm lên vì thân nhiệt của mình.
Cạch — tiếng mở chốt an toàn vang lên, trong căn phòng yên tĩnh lại càng thêm rõ ràng.
Cùng lúc đó, Lạc Hoài rút súng ra, ngón tay đặt lên cò, chuẩn bị sẵn sàng khai hỏa.
Cậu chỉ có thể đánh cược vào vận may – mong rằng trước khi đạn lạc bắn ra, mình vẫn còn sống để trúng được đối phương.
Nhưng đối phương còn nhanh hơn.
Ngay khoảnh khắc tay Lạc Hoài chạm vào cò súng, cổ tay đã bị ai đó nắm lấy. Người kia dường như không dùng sức, chỉ khẽ luồn ngón tay vào lòng bàn tay cậu, nhẹ nhàng lướt qua một cái, dễ dàng đoạt lấy khẩu súng.
Ngay sau đó, một lon cà phê còn ấm được áp lên mặt cậu, khiến Lạc Hoài giật mình run lên theo phản xạ.
Sở Tầm bật cười, nói:
“Phản ứng chậm quá… nhưng cũng không đến nỗi ngu. Uống cà phê đi, tiểu thiếu gia.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy, cả người Lạc Hoài như từ trạng thái cảnh giác cao độ lập tức thả lỏng, giống như một con mèo nhỏ được vuốt ve đúng chỗ.
Lồng ngực vì căng thẳng mà phập phồng chậm rãi dịu lại, cậu đưa tay ra muốn nhận lấy lon cà phê bên má…
Nhưng lại chạm vào chính ngón tay lạnh lẽo của Sở Tầm.
Khó nói rõ là cảm xúc gì, chỉ biết đầu ngón tay cậu co lại, dừng lơ lửng giữa không trung.
Sở Tầm hơi mất kiên nhẫn, kéo tay cậu đặt lên lon cà phê — còn tiện tay mở nắp giúp.
Lạc Hoài từ từ uống một ngụm cà phê nóng, chất lỏng nóng hổi trượt qua cổ họng, ngay lập tức làm ấm lên cơ thể vốn đã giá lạnh vì băng tuyết. Tựa như có thứ gì đó bị đốt cháy, từ thân thể truyền đến tim, khiến trái tim cậu lại một lần nữa đập rộn ràng.
Đối với Lạc Hoài, khoảnh khắc này thật sự vô cùng trân quý.
Cậu nuốt một ngụm, rồi lại một ngụm nữa, uống không ngừng. Tuy hành động có chút vội vã, nhưng nhìn lại vẫn rất nhẹ nhàng, lịch sự.
Uống được một lúc lâu, Lạc Hoài chợt nếm thấy một chút vị mặn trong vị chua chát của cà phê đen.
Cậu khựng lại, hơi nghi hoặc ngẩng đầu lên, rồi mới nhận ra: đôi mắt vốn đã đỏ hoe vì đau đớn, giờ lại đang không ngừng tuôn lệ một cách lặng lẽ.
Sở Tầm đứng bên cạnh, dùng bật lửa đốt mớ củi khô tiện tay mang về. Ngọn lửa trong lò sưởi âm tường dần bùng lên, khiến cả căn phòng trở nên ấm áp.
Hắn liếc nhìn Lạc Hoài đang rơi nước mắt từng giọt to vào cốc cà phê, rồi đưa tay lấy nó đi, đặt sang một bên, thản nhiên nói:
“Cậu không thấy khó uống à?”
Lạc Hoài phải mất một lúc lâu mới khẽ lắc đầu, giọng nói tuy rất nhỏ nhưng lại vô cùng kiên định:
“Không… không khó uống…”
Không hề khó uống.
Khi bị bắt cóc bởi người lạ, cậu không khóc. Khi may mắn sống sót sau tai nạn, cậu cũng chỉ dám rơi một giọt nước mắt. Ngay cả lúc kéo lê đôi chân bị thương giữa trời băng đất tuyết, một mình bước đi, cậu cũng không khóc.
Đến tận bây giờ, khi được ngồi trong một căn phòng ấm áp, uống một ly cà phê nóng, Lạc Hoài mới lần đầu cảm nhận được – hóa ra mình cũng có quyền được tủi thân.
Khóc, là một đặc quyền. Và chỉ giờ đây, Lạc Hoài mới dám thể hiện nỗi đau của chính mình.
Sở Tầm nhìn cậu, khẽ nhíu mày:
“Được rồi, nếu đau như vậy thì bôi thuốc trước đi.”
Anh cho rằng do Lạc Hoài bị chứng mù tuyết, khiến mắt đau nhức đến mức bật khóc. Sở Tầm lấy thuốc mỡ từ trong túi ra, rồi nửa quỳ xuống trước mặt cậu.
Vốn dĩ hắn định để Lạc Hoài tự bôi, nhưng nhìn bộ dạng hiện tại rõ ràng không thể trông cậy được.
Sở Tầm thoa thuốc vào lòng bàn tay, rồi đưa một tay khác đỡ cằm Lạc Hoài, dùng ngón cái ấn nhẹ để ra hiệu cậu ngẩng mặt lên, nhằm tìm góc thuận tiện để ra tay.
Sau đó, ngón tay hắn nhẹ nhàng áp lên mí mắt sưng đỏ của Lạc Hoài.
Bàn tay lạnh lẽo của Sở Tầm trái ngược hoàn toàn với đôi mí mắt nóng rát. Khi thuốc mỡ được xoa đều, Lạc Hoài thậm chí cảm nhận được rõ ràng ngón tay kia đang lướt qua những mạch máu li ti trên mí mắt mình…
Một lúc lâu sau, Sở Tầm mới thu tay về. Nhưng trước khi rút tay lại, anh còn tiện tay vuốt nhẹ khóe mắt của Lạc Hoài, rồi dưới ánh lửa ấm áp trong phòng, anh quan sát khuôn mặt trắng trẻo của thiếu niên một cách tỉ mỉ, sau đó dùng giọng trêu chọc quen thuộc nói:
“Đừng khóc, khóc nữa là xấu đấy.”
Anh nói không hề nghiêm túc, rồi nhét tuýp thuốc mỡ vào tay Lạc Hoài, sau đó còn thản nhiên vỗ nhẹ vào mặt cậu, như thể đang khen ngợi cậu đã rất phối hợp với hiếm hoi một lần anh chủ động chăm sóc người khác.
Còn việc sau khi nghe câu đó Lạc Hoài nghĩ gì… thì không nằm trong phạm vi quan tâm của Sở Tầm.
Anh tiện tay kéo qua một chiếc ghế đẩu trong phòng, ngồi xuống trước lò sưởi đang bập bùng, rồi dùng một mảnh vải mềm sạch sẽ lau khô thuốc mỡ còn dính trên tay.
Lúc này, 059 mới lên tiếng:
“Thật ra thì, ngươi cũng có thể làm người tốt đấy chứ. Vừa rồi ít nhất cũng đã chăm sóc Lạc Hoài.”
Sở Tầm chau mày:
“Nghe ghê chết đi được.”
059: “……”
Sở Tầm chịu nghe hệ thống nói như vậy tất nhiên là có lý do. Còn về phần Lạc Hoài — ít nhất ở chỗ này không gây phiền phức gì.
Thứ nhất, cậu rất ngoan ngoãn, bảo chờ thì chờ, không làm loạn. Khóc cũng chẳng phát ra tiếng.
Người ta thường nói lũ nhóc tuổi dậy thì ai cũng bướng, nhưng Lạc Hoài lại giống như một chú mèo con, hoặc là một chú cún nhỏ.
Ánh mắt Sở Tầm lướt qua thiếu niên đang yên lặng chờ ở bên kia, trong đầu chợt lóe lên không dưới mười cách có thể giết cậu ta trong nháy mắt… nhưng anh không làm gì cả.
Dù sao thì — đó cũng là người mà anh từng cứu, là “vị khách quý” hiếm hoi trong hàng trăm năm qua.
Mà vào khoảnh khắc yên tĩnh ấy, Lạc Hoài vụng về mở miệng.
Cậu rụt rè hỏi:
“Em… có thể biết tên của anh không?”
Một lúc lâu sau, Sở Tầm mới từ tốn trả lời:
“Thật đáng tiếc, không được.”
“Dù sao thì, chúng ta sẽ không gặp lại nữa, nên cũng chẳng cần thiết phải biết tên.”