Bốn chữ hờ hững buông ra khiến đám người câm bặt, im phăng phắc như đứng thở hơi, vừa chấn kinh trước sự táo tợn của gã beta này, vừa tò mò phản ứng của Trì Nghiên Tây, ánh mắt len lén liếc nhìn. Dù không quá thân quen với các vệ sĩ khác của cậu chủ, nhưng ấn tượng của họ về cậu ta vẫn không tệ.
Vị thiếu gia này, một kẻ tồn tại nơi đỉnh chóp kim tự tháp của giới thượng lưu, lại không phải kiểu người mắt cao hơn đầu, coi kẻ khác như cỏ rác sâu bọ. Dẫu cho có bất mãn với ai, cậu cũng chẳng bao giờ giận cá chém thớt mà gây khó dễ cho đám làm công ăn lương như họ. Thậm chí nếu dưới mí mắt cậu có kẻ nào vô cớ bị đám cậu ấm cô chiêu bắt nạt, một chuyện vốn thấy quen không lạ, cậu lại chẳng ngần ngại mà trượng nghĩa lên tiếng.
Có điều, cậu chẳng phải người không có tính khí, ai mà chẳng có chút nóng nảy, huống hồ là những kẻ từ lúc sinh ra đã được nâng niu phụng thờ. Hậu quả của việc chọc giận cậu ta cũng khủng khiếp vô cùng. Thuở trước từng có một gã trọc phú chẳng biết sống chết, một sớm được lên hương mà hoàn toàn quên mất mình nặng mấy cân mấy lạng, dám ngang nhiên trước mặt cậu mà chế giễu người mẹ đang ở viện điều dưỡng.
Đêm đó, một chiếc du thuyền xa hoa rời cảng tiến ra biển lớn. Thân người treo ngược, máu tươi rỏ tong tong không dứt, tiếng kêu thảm đạm đến mức phi nhân, và bầy cá mập bị mùi máu tanh dụ dỗ mà chồm hỗm xé toạc mặt biển.
Và một Trì Nghiên Tây không chút xót thương hay dung tình.
Nghĩ đến kết cục của kẻ đó, vài vệ sĩ bất giác toát mồ hôi lạnh thay cho Úc Chấp. Công khai chế nhạo Trì Nghiên Tây tự mình đa tình, hơn nữa – họ liếc nhìn nửa ly whiskey còn lại trong tay cậu chủ, dường như còn tiện thể châm biếm và khinh miệt cả pheromone của cậu, vậy thì càng gay go hơn nữa.
Sắc mặt Trì Nghiên Tây quả thực khó coi vô cùng, lạnh đến độ có thể cạo ra một lớp sương giá. Cậu nghiến chặt răng hàm sau đến bật cả tiếng, cốt để không mất thể diện mà nổi trận lôi đình trước mặt bao người.
Nới lỏng hàm răng gần như sắp bẻ nát: “Ra ngoài.”
Đám người đưa mắt nhìn nhau, sau cùng vẫn là Chung Sơn lĩnh ngộ được ý của cậu chủ, đưa mắt ra hiệu cho những người khác theo mình ra ngoài. Trì Gia Nhất lo lắng nhìn Úc Chấp, cuối cùng bị Chung Sơn lôi đi mất.
Ra ngoài rồi, Chung Sơn gọi nhân viên đến, giải thích đơn giản vài câu, người nhân viên lập tức trở về vị trí làm việc, cầm điều khiển lên và nhấn nút.
Phòng nghỉ vốn là không gian bán mở của đám vệ sĩ bỗng xuất hiện những bức tường kính màu sẫm từ hai bên, men theo đường ray ẩn mật dưới sàn mà lao về phía trước. Chỉ trong chớp mắt, phòng nghỉ đã bị ngăn cách hoàn toàn thành một không gian biệt lập. Khoảnh khắc hai bức tường kính hợp lại, những hoa văn tựa vết rạn nứt bừng sáng, nhìn từ ngoài vào càng thêm rối mắt, tăng thêm tính riêng tư cho không gian bên trong.
Úc Chấp: Thiết kế này không tệ, anh thích.
Nếu có thể, về lại Tam Giác Châu anh cũng sẽ làm một cái.
Một tiếng "choang" giòn tan đột ngột vang lên, ly rượu vỡ tan ngay trước chân Úc Chấp. Một mảnh vỡ văng ra, sượt qua sống mũi cao thẳng của anh, rạch một đường ngang nốt ruồi nhỏ bên cạnh. Vết thương tuy nông nhưng vẫn ửng lên một vệt máu, có dấu hiệu ngưng tụ thành giọt rồi trượt xuống.
Đầu ngón tay mang theo lớp chai mỏng thản nhiên lau đi vệt máu, Úc Chấp đăm đăm nhìn vào màu đỏ tươi trên tay mình.
Trì Nghiên Tây: “Không muốn làm vệ sĩ thì cút.”
Úc Chấp chậm rãi liếm đi vết máu trên đầu ngón tay, thần sắc trong mắt đã hoàn toàn khác hẳn ngày thường, vẻ chán ghét biến mất, thay vào đó là sự hưng phấn hiểm nguy, tựa như một sợi tơ của loài nhện săn mồi đã giăng lên người Trì Nghiên Tây, vô hình trung khiến cậu chẳng thể nào trốn thoát.
"Tôi hỏi, cậu trả lời." Úc Chấp cất lời, giọng điệu không cho phép phản bác, cũng không cho Trì Nghiên Tây cơ hội để hỏi ngược lại.
“Cậu có thể thuyết phục Trì Minh Qua sa thải và tống tôi đi?”
Trì Nghiên Tây dĩ nhiên là không thể. Sau khi bị Úc Chấp cho một đấm, cậu đã thưa chuyện với ông nội, nhưng hiếm khi ông lại không đồng ý với yêu cầu của cậu.
Cậu im lặng.
“Cậu định dùng thủ đoạn bẩn thỉu hèn hạ để thủ tiêu tôi?”
“Tôi mới không làm cái chuyện vô phẩm đó!”
Cậu, Trì Nghiên Tây, một Alpha đầu đội trời chân đạp đất, nào phải loại tiểu nhân hèn mọn âm hiểm.
"Tốt lắm, xem ra phương thức để chúng ta giải quyết vấn đề không còn nhiều." Úc Chấp vừa nói vừa đứng dậy, tầm nhìn dần chuyển từ ngước lên thành ngang bằng với Trì Nghiên Tây, đến khi đứng thẳng hoàn toàn, ánh mắt anh lại hơi trĩu xuống.
Không quá rõ ràng, nhưng sự thật đúng là vậy.
Trì Nghiên Tây đang cơn giận dữ không hề nhận ra mình thấp hơn Úc Chấp khoảng một, hai phân, nếu không chắc chắn sẽ vỡ phòng cả tinh thần.
“Phương thức gì…”
"Tôi thiên về giải quyết bằng vũ lực cho đơn giản. Cậu…" Úc Chấp ngập ngừng, “chấp nhận, hay là bị ép chấp nhận?”
Trì Nghiên Tây lộ ra một tia mờ mịt, hai giây sau mới hiểu ra được ý tứ ngoắt ngoéo trong lời của Úc Chấp, ý cũng đơn giản, chẳng qua là hôm nay anh ta quyết phải đánh mình một trận.
Từng có kinh nghiệm giao đấu, từng thấy thân thủ linh hoạt của Úc Chấp, từng trải nghiệm sức mạnh và sự tàn độc khi ra đòn của đối phương, cậu biết mình tuyệt đối không đánh lại.
Nhưng Trì Nghiên Tây cậu quyết không nhận thua.
Cậu khịt mũi: “Động thủ thì động thủ, tưởng tôi sợ anh chắc. Hôm nay nếu tôi thắng, cậu…”
Cậu chỉ ngón trỏ xuống: “Quỳ xuống, gọi bố.”
Alpha trẻ tuổi ngông cuồng lại có chút bất cần, rõ ràng biết mình thua chắc nhưng không mất đi khí phách, chủ yếu là tự tin, thua gì chứ không thể thua khí thế.
Chỉ là phát ngôn này ấu trĩ đến độ Úc Chấp không muốn nói thêm với cậu một lời vô nghĩa nào nữa, nắm chặt tay đấm thẳng về phía Trì Nghiên Tây. Nắm đấm mang theo kình phong, nhanh đến mức dù Trì Nghiên Tây đã né tránh với tốc độ nhanh nhất vẫn bị sượt qua vai.
Lùi về sau hai bước, đôi mắt hoa đào trừng lên, vung chân dài đá về phía Úc Chấp, nhắm thẳng vào đầu anh.
Đòn này nếu đá trúng, chấn động não nhẹ là khó thoát.
Trì Nghiên Tây háo hức mong chờ trong đôi mắt long lanh.
Sau đó, mong chờ tan vỡ.
Mắt cá chân bị tóm chặt, cú đá bị bắt buộc dừng lại khiến Trì Nghiên Tây suýt ngã nhào. Năm ngón tay thon dài siết trọn lấy mắt cá chân được bao bọc trong lớp tất lụa của bộ tây trang, đầu ngón tay vì dùng sức mà lún sâu, ép lớp tất vốn đã mỏng đến gần như trong suốt, tựa như giây sau có thể chọc thủng.
Trì Nghiên Tây cũng chẳng phải quả hồng mềm, một chân bị kìm kẹp, vòng eo săn chắc gồng cứng, đồng thời xoay người ngược hướng, mượn lực vung chân còn lại lên.
Thân thể bay lên không.
Úc Chấp thong dong nhướng mày, phản ứng không tồi, xem ra định tung đòn kẹp cổ, định quật ngã mình xuống đất.
Sự nhạy bén trong chiến đấu này khiến anh dâng lên một tia vui vẻ, chỉ áp đảo một chiều thì thật nhàm chán.
Có điều…
Để đối phương thành công rồi lấy đó làm vui, anh cũng không muốn thỏa mãn cái mong muốn xa xỉ ấy.
Cho một chút mật ngọt là đủ để anh trêu đùa đối thủ rồi.
Anh giơ tay lên đỡ, bàn tay đang nắm mắt cá chân đồng thời đưa lên.
Chân của Trì Nghiên Tây va vào cánh tay Úc Chấp, vì thế không thể vung đến vai anh, đành phải lùi một bước cầu toàn mà quấn lấy eo Úc Chấp, tránh cho mình ngã xuống đất.
Cơ bắp đùi săn chắc vì thay đổi động tác mà căng phồng trong chiếc quần tây. Hai chiếc giày da hàng hiệu đặt lên đặt xuống sau vòng eo thon của Úc Chấp, ghì chặt, ép chiếc áo sơ mi trắng nhàu nhĩ.
Giờ phút này, Trì Nghiên Tây hoàn toàn treo trên người Úc Chấp.
Khăng khít không một kẽ hở.
Quấn eo thành công khiến Trì Nghiên Tây lại dấy lên một tia hy vọng, thậm chí cảm thấy nếu cố gắng thêm chút nữa, mình có lẽ… dẫu không thắng nổi, ít nhất cũng có thể gây ra chút thương tổn cho Úc Chấp.
Nghĩ vậy, đôi mắt hoa đào bừng lên ngọn lửa chiến đấu hừng hực.
Úc Chấp nhìn rõ mồn một, đây chính là thứ anh muốn.
Trì Nghiên Tây một tay níu lấy vai Úc Chấp, tay kia dùng hết sức bình sinh nắm thành quyền, giơ lên.
“Bựt, bựt, bựt…”
Ba chiếc cúc áo sơ mi của cậu bất thần bật tung. Một mảng lớn cơ ngực săn chắc, căng tràn lộ ra, cơ thể trẻ trung tràn đầy sức sống, làn da mịn màng cũng toát lên một sinh khí tươi tắn.
Úc Chấp là Beta nên không ngửi được pheromone, nhưng ở khoảng cách gần thế này, anh có thể ngửi thấy mùi sữa tắm trên người Alpha, tựa như mùi cỏ xanh sau cơn mưa.
Mùi hương vô cùng tươi mát đi cùng với khung cảnh cực kỳ hương diễm, có một cảm giác trái khoáy nhưng lại hài hòa đến vừa vặn.
Cúc áo bật ra quá đột ngột, cả hai đều không phòng bị, Úc Chấp chỉ chút nữa là bị cơ ngực áp vào mặt, may mà bàn tay vốn buông mắt cá chân cậu đã kịp thời tóm lấy cổ Trì Nghiên Tây, kéo hai người ra xa.
Trong lúc di chuyển, chiếc áo sơ mi bung cúc của Trì Nghiên Tây lại hở thêm một chút.
Dưới nền áo sơ mi đen của anh, chúng đặc biệt hồng hào, hoặc có lẽ là do Alpha đánh nhau đến bốc hỏa, sung huyết.
Úc Chấp chẳng bận tâm * hoa của Alpha hồng hào đến đâu, anh đột ngột xoay người cùng Trì Nghiên Tây, quật mạnh cậu lên sofa, gần như muốn bóp nát yết hầu kia.
Chỉ số trên vòng tay của Alpha tăng vọt, Trì Nghiên Tây không nản lòng mà tiếp tục giãy giụa, phản kháng, tấn công, một lòng muốn đánh trúng Úc Chấp, đến độ cậu không nhận ra tư thế hiện tại của mình là bị đè ngửa trên sofa.
Vải quần của họ dán chặt vào nhau.
Úc Chấp đúng lúc giả vờ bị cậu đẩy lùi lại hai bước. Trì Nghiên Tây phản ứng nhanh chóng lật người từ sofa sang bên, cố gắng kéo ra một khoảng cách an toàn trước.
Nhưng Úc Chấp không cho cậu cơ hội này.
Anh đá một cước vào khoeo chân Trì Nghiên Tây, khiến cậu lảo đảo bổ nhào về phía trước. Bàn tay anh hạ xuống như Ngũ Chỉ Sơn không thể thoát, tóm lấy gáy Trì Nghiên Tây, thô bạo ấn gã Alpha đang muốn rời đi lên chiếc tủ trang trí trước tường kính.
Bình hoa lưu ly trên tủ đổ xuống, những đóa hồng tươi thắm đập vào mặt Trì Nghiên Tây, làm đỏ hoe cả đuôi mắt cậu, nước trong bình theo mép bàn róc rách chảy xuống.
Trì Nghiên Tây vẫn đang vung tay ra sau, bị Úc Chấp dùng tay kia tóm lấy, chồng hai cổ tay cậu lên nhau rồi giật mạnh lên trên, có thể nghe thấy cả tiếng xương bả vai cậu ai oán.
Khoảnh khắc tay bị ấn lên tường kính, trên đó lại xuất hiện thêm vài vết nứt đã được cài đặt sẵn, đồng thời vang lên tiếng "rắc", vô cùng chân thực.
Đến lúc này, Trì Nghiên Tây đã mất đi khả năng hành động và tự do.
"Anh muốn đánh thì đánh cho đàng hoàng! Anh cứ tóm tôi làm gì!" Gã Alpha gầm lên bất phục, ghét cay ghét đắng cảm giác bị áp chế này.
Úc Chấp đứng sau lưng đè chặt gã Alpha vẫn còn muốn lật người, tiếc là lúc này không rảnh tay để châm điếu thuốc, không như ở Tam Giác Châu, đám thuộc hạ đã sớm tất tả chuẩn bị sẵn cho anh.
Tầm mắt anh dừng lại trên gáy Trì Nghiên Tây, chỗ nhô lên nho nhỏ kia chính là tuyến thể của Alpha. Pheromone của cậu là mùi whiskey, cũng là nguyên nhân chính khiến anh nổi điên lần này.
Đối với Alpha và Omega, pheromone và tuyến thể đều vô cùng riêng tư, công khai bàn luận là một chuyện rất xúc phạm và vô lễ.
“Trên người Alpha có một nơi cũng yếu ớt như Omega.”
Trì Nghiên Tây không hiểu tại sao Úc Chấp đột nhiên nói vậy, là nói đến trái tim sao?
Bàn tay đang kẹp cổ cậu di chuyển, ngón cái mang theo lớp chai mỏng không chút khách khí ấn xuống.
Úc Chấp: “Tuyến thể.”
Làn da dưới tay anh tức thì đỏ rực, thậm chí nổi cả một mảng da gà. Gã Alpha không chút phòng bị phát ra tiếng kêu khó chịu, ngay sau đó là phẫn nộ ngút trời.
“Bỏ cái móng vuốt của mày ra! Úc Chấp! Tao sẽ giết mày!”
Gã Alpha bị hành động này kích thích đến phát điên, sức giãy giụa cũng mạnh lên không ít. Chiếc tủ bị cậu làm cho chao đảo, những đóa hồng rơi lả tả xuống vũng nước trên sàn, làm dấy lên từng vòng sóng gợn.
“Mày dám, mày dám…”
Gã Alpha đang thịnh nộ bỗng khẽ rên một tiếng.
Ngón tay cái của Úc Chấp gia tăng sức lực, trắng bệch, khiến người ta ảo giác rằng sức lực đó có thể bóp nát tuyến thể mong manh kia.
Cảm giác của Trì Nghiên Tây từ tê dại ban đầu chuyển thành đau đớn, đau đến toát mồ hôi, nhưng ngoài cơn đau ra dường như còn có thứ gì đó đang nảy mầm nơi đáy lòng, trong sâu thẳm tâm trí.
Chỉ số trên vòng tay cao đến mức kích hoạt báo động.
Trì Nghiên Tây mất một lúc mới quen với cơn đau này, dần dần hoàn hồn: “Úc Chấp! Rốt cuộc mày muốn làm gì!”
Vẫn phẫn nộ.
Nhưng giọng nói đã khàn đi, nhuốm màu dục vọng.
Úc Chấp day nghiến tuyến thể nóng rẫy: “Đây là hình phạt dành cho cậu.”