Hai chiếc xe phía trước bám đuổi nhau rất sát, khiến trái tim khán giả như treo ngược cành cây.
Trì Nghiên Tây không quan tâm đến khoảng cách giữa mình và chiếc xe phía sau, cậu chỉ tận hưởng tốc độ và sự cuồng nhiệt của cuộc đua, lượng adrenaline tăng vọt khiến đầu óc trống rỗng, ngay cả thắng thua cũng bị quẳng ra sau gáy, chỉ còn lại sự hưởng thụ thuần túy nhất.
Đôi môi căng mọng dưới mũ bảo hiểm khẽ cong lên.
Tiếng gầm rú vang vọng khắp cung đường núi, chấn động đến tai người ta ù đi, càng kích thích khán giả hét lên thất thanh.
Cuộc đua nhanh chóng đi đến hồi kết, tiếng la hét dần yếu đi, mọi người nín thở chờ đợi cú nước rút cuối cùng của xe số 01 và 05, chờ đợi để reo hò cổ vũ cho nhà vô địch của họ.
Úc Chấp cũng đã cúp máy, vẫn không thuyết phục được chị Hồng cho anh trở về.
Hay là lần sau thử làm nũng xem sao?
Anh đang suy tư thì có người hét lớn: “Đến rồi! Đến rồi!”
Anh uể oải đưa mắt nhìn, ở cuối đường đua rộng lớn, thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt là bụi khói mù mịt. Bầu không khí mùa hè vốn đã nóng nực bị thiêu đốt đến biến dạng, một vệt đỏ rực cùng tiếng gầm inh tai nhức óc mạnh mẽ xông vào tầm nhìn, tựa như một viên đạn pháo đang bùng cháy lao tới, khí thế hùng vĩ mà hiểm hóc.
Trì Nghiên Tây siết chặt vô lăng đến mức gân xanh nổi lên, khoảnh khắc đó, phía trước mà cậu nhìn thấy không phải là vạch đích, mà là bầu trời xanh thẳm. Cậu như đang lao về phía biển xanh, khoảnh khắc này, cậu đã biến thành một con chim tự do.
Chiếc xe số 01 về đích trước xe số 05 là 0.78 giây, trong tiếng reo hò vang dậy khắp núi đồi, nó tiếp tục lao về phía trước, xe số 05 bám sát theo sau.
Tốc độ của hai chiếc xe dần chậm lại, sau khi cuộc đua kết thúc, các tay đua sẽ chạy thêm một vòng để làm mát xe.
Trì Nghiên Tây bước xuống xe, tháo mũ bảo hiểm rồi lắc lắc đầu, máy quay đã bắt trọn khoảnh khắc này và chiếu lên màn hình lớn.
Khán giả gào thét: Đẹp trai quá!
Úc Chấp: Trông như chó.
Trên bục nhận giải, Trì Nghiên Tây ngời ngời khí thế. Vị trí á quân lại trống không, tay đua số 05 Tân Ý, người lẽ ra phải lên nhận giải, đã không xuất hiện.
Nhưng mọi người đã quen rồi. Hễ thua Trì Nghiên Tây là Tân Ý sẽ không đến nhận giải, nhưng anh ta lại chỉ thắng được khi Trì Nghiên Tây không tham gia.
Thật là vi diệu.
Trì Nghiên Tây lắc chai sâm panh trong tay, cùng với một tiếng "bốp", rượu sủi bọt phun ra cuồng dã. Nụ cười của Alpha trẻ tuổi rạng rỡ hơn cả mặt trời, chỉ là mái tóc bị mũ bảo hiểm đè cho hơi rối.
Khán giả: Càng rối càng đẹp trai.
Úc Chấp: Một con chó lôi thôi.
Trì Nghiên Tây trở lại phòng nghỉ, trợ lý riêng của cậu, ông Kiệt, đã đưa lên bộ vest chuẩn bị sẵn.
Ông có chút tò mò, vị sếp này của ông ngoài những dịp trang trọng bắt buộc ra thì không bao giờ mặc vest, cơ bản đều là đồ thể thao thoải mái, đậm chất nam sinh đại học.
Lịch trình hôm nay của cậu chỉ còn lại bữa tiệc mừng công cuối cùng. Để gặp họ, cậu chủ sẽ không phí sức ăn diện làm gì.
Ông Kiệt từng nghe một câu thế này: Một alpha đột nhiên chú trọng ngoại hình, thì phần lớn là sắp động đực rồi.
Ông rất tò mò về đối tượng có thể khiến cậu chủ động đực.
Trì Nghiên Tây nhanh chóng thay xong bộ đồ cao cấp màu đen, bộ trang phục này càng làm nổi bật vóc dáng cao ráo, vạm vỡ của cậu, từ một tay đua biến thành một quý công tử tinh xảo.
Ông Kiệt tiến lên cài cho cậu chiếc trâm cài áo hình thanh kiếm tuốt vỏ.
Trì Nghiên Tây: “Thế nào?”
Ông Kiệt lùi lại, cười tủm tỉm: “Hoàn hảo, với vóc dáng và khí chất của cậu chủ, có khoác bao tải lên người cũng ra được cảm giác hàng hiệu xa xỉ.”
Một câu nói khiến Trì Nghiên Tây rất hài lòng.
Khi cậu tự tin xuất hiện ở bãi đỗ xe, Úc Chấp đã ngồi sẵn trong xe. Cậu nén vẻ mặt, lên xe rồi bất giác nhìn về phía ghế phụ.
Úc Chấp mắt cũng không thèm nhấc lên.
Suốt dọc đường, Trì Nghiên Tây lúc thì vung tay xem đồng hồ, lúc thì chống cằm, chống trán, một phút làm tám trăm động tác giả.
Người ngồi ghế phụ vẫn không mảy may động lòng.
Tay Trì Nghiên Tây siết chặt hơn một chút, bỗng nhiên như thể được gọi tên mà lên tiếng: “Gì cơ? Bác Tống nói bộ đồ này của cháu trông rất chín chắn và quý phái à?”
Bác tài Tống bỗng dưng bị réo tên: Hả? Cái miệng chết tiệt này của cậu chủ nói năng mà không báo trước cho mình một tiếng?
Bác nhìn Trì Nghiên Tây qua gương chiếu hậu: “À... à à! Đúng, tôi có nói.”
Trì Nghiên Tây vắt chéo chân, ngả người ra sau: “Bác Tống không hiểu đâu, thực ra quần áo chỉ là vẻ ngoài thôi, cái loại đàn ông trưởng thành như cháu là dựa vào khí chất của bản thân.”
Vừa nói vừa liếc Úc Chấp.
Bác Tống: “Đúng đúng đúng.”
Đàn ông trưởng thành là cái gì?
“Nhưng có người lại không được như vậy, ăn mặc lòe loẹt đến đâu cũng chỉ có thế mà thôi.”
Bác Tống: “Vâng vâng vâng.”
“Tất nhiên chủ yếu vẫn là vấn đề mắt nhìn của mỗi người, mắt nhìn không tốt sẽ không thấy rõ thân phận vị trí của mình, cũng không nhìn ra được sự ưu tú và giá trị của người khác.”
Bác Tống: “Chính xác, chính xác.”
Úc Chấp vẫn không có phản ứng gì, Trì Nghiên Tây cảm giác như mình đang đấm vào bịch bông, không thể nhịn được nữa.
“Úc Chấp!”
Bác Tống liếc nhìn ghế phụ, nhỏ giọng nói: “Cậu chủ, anh Úc đang ngủ.”
Trì Nghiên Tây: …
Quán bar "Giờ Thứ 25", tọa lạc tại trung tâm thành phố, là một trong vô số sản nghiệp của Trì Nghiên Tây, được giao cho quản lý chuyên nghiệp điều hành.
Sau khi được tu sửa 3 năm trước, với thiết kế ngoại hình theo phong cách cyberpunk, nó đã trở thành một trong những công trình kiến trúc biểu tượng của Đế Đô, mỗi ngày có vô số người đến đây check-in.
Tuy nhiên, ngưỡng cửa để vào được khá cao, chế độ thành viên, thẻ thành viên làm ít nhất cũng từ mười vạn tệ.
Cứ đến đêm, chỉ riêng dàn siêu xe đậu ở đây đã là một khung cảnh khiến người ta phải dừng chân chiêm ngưỡng. Vô số người mong có thể cặp được với một đại gia ở đây, họ hoặc yêu kiều hoặc thanh thuần, hoặc vạm vỡ hoặc thanh tú, cố gắng tạo ra một cuộc gặp gỡ lãng mạn nhân tạo với chủ nhân của những chiếc siêu xe.
Xe của Trì Nghiên Tây vừa xuất hiện đã thu hút vô số ánh nhìn. Bác Tống và Úc Chấp đồng thời xuống xe, một người thản nhiên đứng tại chỗ, người kia thì vòng ra phía sau cung kính mở cửa xe.
Úc Chấp quét mắt một vòng, đèn đuốc huy hoàng, chói sáng như ban ngày. Những tòa nhà cao chọc trời san sát như những con thú dữ được tạo thành từ bê tông cốt thép đang ẩn mình, ánh đèn rực rỡ muôn màu là lớp áo giả tạo của chúng. Nơi này và Tam Giác Châu hoàn toàn khác biệt, sự ồn ào khiến anh có chút phiền muộn.
Trì Nghiên Tây vừa xuống xe, một omega xinh đẹp mảnh mai đã ngã xuống trước mặt Úc Chấp, khi ngẩng đầu lên, đôi mắt nai đã ngấn lệ.
Cậu ta yếu ớt nói một câu: “Xin lỗi.”
Cánh tay mảnh khảnh cố gắng chống đỡ để đứng dậy nhưng thất bại, khi nhìn lại Úc Chấp, gò má trắng ngần đã ửng một vệt hồng e thẹn: “Chân tôi hình như bị trật rồi, có thể phiền anh đỡ tôi một chút được không?”
Mọi người xung quanh đã quá quen với những màn kịch này, nhưng hôm nay người bị ăn vạ lại là một gương mặt mới, họ vẫn khá mong chờ.
Trì Nghiên Tây đứng sau Úc Chấp trừng mắt, không phải chứ? Ông chủ ở đây cơ mà!
Chưa đợi Úc Chấp bày tỏ thái độ, Trì Nghiên Tây đã tiến lên hai bước, kéo omega kia từ dưới đất dậy, nói với cậu ta, kẻ không rõ tình hình: “Nhìn cho rõ đây, hắn làm công cho tôi, người cậu nên ăn vạ là tôi này.”
Ánh mắt omega kia đảo một vòng trên mặt hai người, rồi nũng nịu nói: “Nhưng người tôi để ý là gương mặt của anh ấy cơ.”
So với alpha đầy tính công kích, cậu ta lại thích beta vừa nho nhã vừa xinh đẹp hơn.
Trì Nghiên Tây không khác gì bị vả mặt trước công chúng.
Trong đám đông có người bật cười thành tiếng. Vào khoảnh khắc xấu hổ này, mấy omega chạy tới, ân cần nói với Trì Nghiên Tây: “Em thích anh!”
Cái kiểu đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi này không cần cũng được.
Trì Nghiên Tây mặt mày sưng sỉa bước vào quán bar, bước đi mang theo cơn giận dữ như muốn khoan thủng cả mặt đất, cậu đi thang máy lên tầng cao nhất.
Tầng cao nhất không mở cửa cho khách ngoài.
Trì Nghiên Tây thường tiếp đãi bạn bè ở đây. Hôm nay cậu đến muộn, để chúc mừng cậu vô địch cuộc đua, không ít người đã đến, phần lớn tụ tập ở bàn bài. Cùng với một tràng reo hò, nhị công tử nhà trang sức Hi Bạc Khắc đã thua bay một căn hộ thương mại trị giá hàng chục triệu ở đường Đông Tam, Đế Đô.
Úc Chấp cùng hai người Chung, Thẩm đến gian phòng mở dành riêng cho vệ sĩ. Anh em nhà họ Cao ở lại bên ngoài.
Mấy vệ sĩ do người khác mang đến đứng dậy chào Chung Sơn, chủ của họ thường chơi cùng nhau, nên mọi người tự nhiên cũng hay gặp mặt, khá quen thuộc.
Có thể thấy, Chung Sơn rất được lòng người.
Úc Chấp ngồi xuống chiếc sofa hình bán nguyệt, lờ đi những ánh mắt đang dò xét mình. Vụ ở dinh thự Dục Hồ cũng xem như đã giúp anh một trận thành danh.
Thẩm Gia Nhất căng thẳng chào Úc Chấp: “Chào anh Úc, em là Thẩm Gia Nhất, hôm anh đến em được nghỉ phép.”
Cậu ta nhìn chằm chằm vào cổ tay không có vòng của Úc Chấp, điều đó có nghĩa đối phương cũng là một beta giống mình, một beta siêu lợi hại. Trong mắt cậu ta là sự sùng bái không hề che giấu, đây chính là người dám chĩa súng vào cậu chủ!
“Gọi tôi là Úc Chấp hoặc đội trưởng.”
Thẩm Gia Nhất ngớ người ra một lúc rồi gãi đầu bối rối: “Đội... đội trưởng, xin lỗi anh...”
Đầu cúi thấp, nhưng mắt lại càng sáng hơn, anh Úc ngầu quá! Đẹp trai quá! Lạnh lùng quá!
Cậu ta không hề bị sự lạnh lùng của Úc Chấp làm cho nản lòng: “Đội trưởng, nghe nói trước đây anh là lính đánh thuê ở Tam Giác Châu, anh lợi hại thật đấy. Đội trưởng, anh nói xem Tam Giác Châu có phải đặc biệt nguy hiểm không? Mọi người đều nói nơi đó rất nguy hiểm.”
Khuỷu tay Úc Chấp đặt trên ghế sofa, cánh tay giơ lên, ngón trỏ day nhẹ thái dương.
Mình với cậu ta thân lắm sao?
Nhưng chị Hồng bảo anh phải lịch sự: “Trong rừng mưa, sói không nguy hiểm, thỏ mới nguy hiểm.”
Thẩm Gia Nhất nghiêm túc suy nghĩ, rồi thành khẩn hỏi: “Nhưng ở những nơi khác, sói cũng rất nguy hiểm, thỏ thì không nguy hiểm mà.”
Chung Sơn không nhìn nổi nữa, bèn giải thích cho cậu ta: “Ý của đội trưởng là nếu cậu lợi hại như sói thì ở Tam Giác Châu sẽ không nguy hiểm, nhưng nếu cậu chỉ là một con thỏ thì sẽ rất nguy hiểm.”
Thẩm Gia Nhất chớp mắt, hóa ra là ý này.
Cậu ta lại nghiêm túc suy nghĩ một lúc: “Đội trưởng, em thấy mình không lợi hại như sói, nhưng cũng không đến mức yếu như thỏ. Em nghĩ mình chắc cũng ngang ngửa chó, chó ở Tam Giác Châu có nguy hiểm không ạ?”
Úc Chấp: “Chó phải chọn đúng chủ.”
Thẩm Gia Nhất: “Em chọn đội trưởng làm chủ nhân của em!”
Giọng cậu ta không nhỏ, những người khác đều nhìn sang, không giấu được vẻ kinh ngạc. Hóa ra đám người này lại chơi lớn đến vậy!
Họ lại liếc nhìn Úc Chấp.
Có vài người còn có chút ghen tị với Thẩm Gia Nhất, ai mà không muốn có một chủ nhân xinh đẹp cơ chứ.
Không có nhiều tình huống khiến Úc Chấp cạn lời, nhưng lúc này là một trong số đó. Ngón tay rời khỏi đầu, gõ nhẹ lên đùi: “Một ly whiskey, thêm đá.”
Thẩm Gia Nhất vèo một cái đứng dậy định đi lấy rượu cho anh.
Chung Sơn: “Đội trưởng, trong giờ làm việc không được uống rượu.”
Úc Chấp: “Đặc quyền của đội trưởng.”
Anh nói một cách đầy lý lẽ.
Thẩm Gia Nhất nhìn người này rồi lại nhìn người kia, cuối cùng quyết định nghe theo đội trưởng hiện tại. Em chính là con chó trung thành nhất của anh Úc!
Chung Sơn bất đắc dĩ định nói rồi lại thôi, một lúc sau mới phá vỡ sự im lặng: “Chuyện ở dinh thự Dục Hồ tôi đã báo cáo lên cấp trên.”
Thẳng thắn đấy chứ.
Úc Chấp không quan tâm, vốn dĩ anh cũng không định giấu, và cũng không thể giấu được. Sáng nay khi ra ngoài, anh gặp một đội công nhân vào Trì gia, công việc của họ là quây một lớp lưới điện bên ngoài tường biệt thự của Trì Nghiên Tây.
Rõ ràng, đêm đó dù anh đã hành động cẩn thận, nhưng vẫn không thoát khỏi những con mắt trong bóng tối.
Có lẽ vì nể mặt chị Hồng nên họ mới hết lần này đến lần khác nhẫn nhịn anh.
Anh lại rất muốn thử xem giới hạn này ở đâu.
Chung Sơn cũng không tiếp tục chủ đề này: “Thực ra còn có một vệ sĩ nữa cũng từng là lính đánh thuê ở Tam Giác Châu, biết đâu hai người còn quen nhau cũng nên. Chính là đội trưởng đội vệ sĩ của Trì nhị gia, Ngô Ưng.”
“Đội trưởng, rượu của anh đây.”
Thẩm Gia Nhất hai tay dâng ly rượu, cắt ngang cuộc trò chuyện.
Úc Chấp nhận lấy, nói một tiếng cảm ơn, Thẩm Gia Nhất lập tức lâng lâng. Anh Úc lịch sự quá!
Trì Nghiên Tây vốn ra ngoài để đón người, lại thấy Úc Chấp đang cầm ly rượu, phen này thì bắt được tại trận rồi. Cậu sải bước dài đi tới.
“Anh đang làm gì vậy?”
Không chỉ Chung Sơn và Thẩm Gia Nhất lập tức đứng dậy, mà các vệ sĩ khác cũng đứng lên, cung kính.
Chỉ có Úc Chấp vẫn vững như núi Thái Sơn, bàn tay cầm ly rượu khẽ lắc, dùng vẻ mặt "sao cậu lại hỏi được một câu ngu ngốc như vậy" để đáp lại: “Uống rượu.”
"Anh uống rượu gì?" Trì Nghiên Tây dồn dập truy vấn, một vệ sĩ như anh mà dám uống rượu trong giờ làm việc, xem lần này tôi đường đường chính chính xử lý anh thế nào.
Úc Chấp chậm rãi nhấp một ngụm, vị rượu thơm nồng cháy lan từ đầu lưỡi xuống cổ họng. Thực ra anh thích loại có vị mạnh hơn một chút.
Anh đáp lại một cách khó chịu: “Whiskey.”
Trì Nghiên Tây sững người, ai hỏi anh đâu.
Nhưng vừa nghe thấy ba chữ này, cậu như bị giẫm phải đuôi, liếc nhìn đôi môi ướt đẫm rượu của Úc Chấp, rồi giằng lấy ly rượu trong tay anh: “Anh không được uống loại rượu này!”
Rượu văng ra tay khiến Úc Chấp nhíu mày. Một tờ giấy ăn được một đôi tay đưa tới, nhìn theo thì thấy khuôn mặt tròn trịa với mái tóc xoăn tít của Thẩm Gia Nhất.
Anh cầm lấy tờ giấy lau tay, nhìn về phía Trì Nghiên Tây đang đột nhiên phát điên. Lồng ngực của Alpha trẻ tuổi phập phồng rõ rệt, cơ ngực vạm vỡ gần như muốn bung cả cúc áo sơ mi đen, tai đỏ bừng, và vệt hồng này còn có xu hướng lan ra xung quanh.
Anh muộn màng nhớ ra một chuyện, thảo nào phản ứng lớn như vậy.
Đuôi mắt luôn hơi rũ xuống mang theo vẻ chán chường bỗng nhướng lên một đường cong khinh miệt. Rõ ràng là anh đang ngước nhìn Trì Nghiên Tây đang đứng, nhưng kẻ ở trên cao lại chính là anh.
Tờ giấy được ném vào thùng rác.
Trong sự tĩnh lặng tột cùng, giọng nói êm tai của anh vang lên.
“Hừ — Tự mình đa tình.”
Tác giả có lời muốn nói:
Trì Nghiên Tây: Hả? Cậu là con chó trung thành của hắn? Tôi là cái thá gì?