Những ngón tay thon dài lướt trên chiếc khuy măng sét trong hộp. Viên hồng ngọc chủ đạo, xung quanh là những viên kim cương trắng được đính tỉ mẩn theo quy luật dài ngắn xen kẽ. Mẫu chủ đạo của bộ sưu tập Thần Thoại mới nhất thuộc dòng VSIGIN, đang được đặt hàng trước trên trang web với giá 230.000.

Bộ móng được cắt tỉa gọn gàng gõ nhẹ lên chiếc khuy măng sét.

Úc Chấp nói: “Thà bắt cóc nó còn kiếm được nhiều tiền hơn là làm vệ sĩ cho nó.”

Chị Hồng đáp: “Cậu bàn chuyện bắt cóc cháu trai tôi với tôi có hợp lý không vậy?”

Ngón tay Úc Chấp ngừng gõ, suy nghĩ một chút rồi nói: "Yên tâm, nể mặt chị, tôi đảm bảo không xé vé." (Không xé vé: ý nói không giết con tin)

Chị Hồng: “Cảm ơn cậu nhé. Nhớ đi khám bệnh đi.”

Úc Chấp nhìn vào điện thoại đã bị cúp máy. Chị Hồng càng ngày càng khó nói chuyện.

Anh cài khuy măng sét vào chiếc áo sơ mi trắng, cầm lấy khẩu súng Glock đặt làm riêng bên cạnh hộp khuy măng sét. Khẩu súng đen tuyền ánh lên tia sáng lạnh lẽo, trên báng súng là hoa văn mềm mại, rực rỡ của hoa bỉ ngạn.

Anh cài súng vào sau lưng, vạt áo vest phủ xuống che khuất tất cả.

Đẩy cửa bước ra khỏi phòng, camera giám sát của khách sạn ở cuối hành lang nhấp nháy chấm đỏ. Bước chân anh không nhanh nhưng sải chân dài, chỉ vài bước đã vào thang máy.

Trong thang máy là một cặp đôi đang quấn quýt. Ánh mắt cô gái Omega lén lút dõi theo anh. Úc Chấp đi thẳng vào trong cùng, đứng dựa vào góc.

Cô gái Omega nhìn anh qua vách thang máy sáng bóng. Gương mặt anh có thể nói là tinh xảo, điều thu hút cô nhất là đôi mắt tam bạch, lạnh lùng, xa cách, ẩn chứa sự chán chường với thế giới.

Nhưng chính điều này lại rất cuốn hút.

Cứu vớt một chàng trai bệnh kiều, chán đời, đúng là điều khiến người ta phấn khích.

Đôi mắt ấy bỗng chạm phải ánh nhìn của cô, Omega e lệ mỉm cười, tâm hồn như rung động vì ánh mắt ấy.

Úc Chấp nghĩ: Khoảng cách 1,2 mét, trong phạm vi sải tay, có thể vòng ra sau ôm lấy đầu đối phương, bịt miệng không cho phát ra tiếng động, đồng thời bắn từ eo cô ta.

Trong đầu anh bắt đầu tua lại cảnh hành động mà anh tưởng tượng, ước tính mất 48 giây.

Omega xinh đẹp này sẽ biến thành một cái xác, viên đạn xuyên qua cơ thể sẽ tạo ra một màn sương máu bắn tung tóe lên vách thang máy. Để tỏ lòng xin lỗi, anh nên bắn chết cả bạn trai của cô ta, để họ cùng nhau xuống suối vàng.

Ngoài ra, anh nên để lại ít nhất một nghìn đồng tiền dọn dẹp trong thang máy.

Làm người vẫn nên chu đáo một chút.

“Ting--”

Thang máy đến tầng một.

Úc Chấp ngừng tưởng tượng, mặt không cảm xúc bước ra khỏi thang máy, lướt qua cặp đôi.

Omega khẽ mở miệng, bạn trai bên cạnh nói: “Beta này có khí chất giống Alpha.”

Omega nghĩ: Beta? Sắc đẹp làm mờ mắt người ta, cô thậm chí còn không để ý đến vòng tay phân biệt giới tính của anh. Thật đáng tiếc, hóa ra lại là Beta.

Trong thế giới này, Beta là sự tồn tại bên lề.

Chiếc Audi RS7 màu đen lao ra khỏi bãi đậu xe, hòa vào dòng xe cộ trên đường. Những chiếc xe xung quanh đồng loạt giảm tốc độ, nhường đường cho chiếc xe được mệnh danh là "sát thủ mặc vest" này.

Úc Chấp một tay cầm vô lăng. Sáng nay lúc 8 giờ, máy bay anh đáp xuống sân bay quốc tế Đế Quốc. Vừa mở điện thoại đã nhận được tin nhắn từ người liên lạc của nhà họ Trì, thông báo rằng cậu chủ mà anh được thuê để bảo vệ đã bị xác nhận là bị bắt cóc.

Vì vậy, anh còn chưa chính thức nhậm chức đã nhận được nhiệm vụ đầu tiên: giải cứu cậu chủ.

Anh thực sự rất ghét vừa mở mắt ra đã phải làm việc.

Cậu chủ không thể tiện thể chết quách đi được sao? Như vậy anh cũng không cần nhận công việc này, có thể danh chính ngôn thuận quay về Tam Giác Châu nằm ườn.

Tuy nhiên, hiệu suất làm việc của nhà họ Trì vẫn rất cao. Bây giờ là 10:32, chưa đầy hai tiếng rưỡi, họ đã khoanh vùng được phạm vi của bọn bắt cóc và gửi thông tin vị trí cho anh.

Đây chắc chắn cũng là một bài kiểm tra của nhà họ Trì dành cho anh.

“Cá Mặn, hiển thị bản đồ từ đường Tây Sơn Nam số 84 đến đường Tây Sơn Nam Bắc.”

“Đã nhận, khu vực từ đường Tây Sơn Nam số 84 đến đường Tây Sơn Nam Bắc là khu vực chờ giải tỏa, cư dân đã di dời hết, mỗi hộ nhận được ít nhất một triệu tiền bồi thường.”

Giọng nói máy móc, vô cảm vang lên trong điện thoại.

Úc Chấp nhìn vào bản đồ mà Cá Mặn hiển thị khi đang chờ đèn đỏ. Vùng ngoại ô thành phố, gần khu vực giữa thành thị và nông thôn hơn. Anh loại trừ ngay những tòa nhà cao tầng đơn độc, khó chạy trốn. Còn lại là những ngôi nhà tự xây bằng tôn, những căn nhà gần đường không đủ kín đáo cũng bị anh loại trừ. Cuối cùng, ánh mắt anh dừng lại ở dãy nhà nằm sát núi.

Nếu anh là kẻ bắt cóc, anh sẽ chọn nơi này.

Nằm sâu bên trong, ngay cả khi bị điều tra cũng sẽ bị xếp cuối cùng. Phía sau là núi, vừa dễ chạy trốn vừa dễ phi tang xác. Nếu trong núi có sông thì càng tốt, ném xác xuống ven sông, coi như là chôn cất đối phương ở nơi sơn thủy hữu tình.

Đến gần đường Tây Sơn Nam số 84, Úc Chấp nhìn thấy hai chiếc SUV đang chạy nhanh. Đoạn đường này là khu vực chờ giải tỏa, theo thông báo của Cá Mặn, đã chờ hai năm mà vẫn chưa khởi công.

Có vẻ như những người phụ trách liên quan vẫn chưa bàn bạc xong, số tiền được chia từ cấp trên, họ sẽ tham ô như thế nào. Liếc nhìn cột đèn giao thông không còn hoạt động ở ngã tư, anh đạp ga.

Chiếc SUV đi cùng chiều với anh, chắc là người của nhà họ Trì, có lẽ là đội tiên phong.

Nhà họ Trì không báo cảnh sát, nằm trong dự đoán. Những gia đình giàu có như thế này thường không báo cảnh sát trong những việc riêng, để tránh việc cảnh sát bắt được người khai ra những điều không nên khai. Thứ hai là nếu cảnh sát can thiệp, họ sẽ không thể trả thù triệt để, dạy cho đối phương một bài học.

“Báo cáo, phát hiện máy bay trực thăng, ở độ cao 800 mét, đang nhanh chóng tiếp cận.”

Cá Mặn làm việc rất tận tụy.

Úc Chấp lập tức liên lạc với người liên lạc của nhà họ Trì.

“Xin chào, ông Trì.”

“Máy bay trực thăng của các ông?”

“Vâng, thưa anh Úc. Còn một chiếc trực thăng khác đang lượn vòng tìm kiếm phía sau núi, 2 chiếc SUV tổng cộng 5 người, đeo huy hiệu vàng. Tôi đã gửi ảnh của anh cho đội hành động, vì vậy sẽ không xảy ra tình huống nhận nhầm người, anh có thể yên tâm.”

Úc Chấp đã đến gần địa điểm mà anh khoanh vùng, đôi mắt chán đời trở nên sắc bén, quan sát xung quanh.

“Tôi có cần phối hợp không?”

“Anh Úc, anh có thể tự do hành động.”

Sau khi xác nhận an toàn, Úc Chấp xuống xe. Cơn gió hoang vắng thổi bay mái tóc bạc dài xõa trên vai anh, lộ ra hình xăm nửa cánh bướm màu cam đỏ sau tai trái. Con bướm tan vỡ đuổi theo những giọt máu rơi xuống, giọt máu cuối cùng rơi xuống hõm xương quai xanh dưới áo sơ mi anh, hình dạng bắn tung tóe như một đóa hoa bỉ ngạn nở rộ.

Rút súng sau lưng, anh chạy dọc theo chân tường. Đi qua gần hết con phố, anh đến địa điểm đã khoanh vùng.

Ở dãy này có tổng cộng 4 căn nhà tự xây 2 tầng liền kề nhau. Mái tôn màu xanh trên ban công đã ọp ẹp, cửa sổ cũng vỡ khá nhiều, cửa ra vào bị khóa bằng xích sắt gỉ sét.

Chỉ còn lại chữ "Tháo dỡ" màu đỏ, to lớn, uy nghiêm in trên bức tường tôn trắng.

Úc Chấp nhìn chằm chằm vào ổ khóa sắt gỉ sét bên ngoài.

Có vẻ như ngôi nhà này không có ai vào từ bên ngoài.

Vào từ cửa chính, ngoài việc trèo tường thì chỉ còn cách phá khóa, dễ gây ra tiếng động lớn. Vì vậy, anh vòng ra phía sau núi.

Một tiếng súng vang lên, làm kinh động lũ chim đang đậu trên cây trong rừng. Úc Chấp bình tĩnh phán đoán khoảng cách của tiếng súng, rất gần, ngay gần khu vực anh khoanh vùng.

Chắc là người của nhà họ Trì đã chạm trán bọn bắt cóc.

Tiếng súng trở nên dữ dội hơn. Úc Chấp mượn cây cổ thụ cong queo trên núi, lặng lẽ nhảy lên mái tôn tầng một.

Khi tiếp đất, anh khụy người xuống, tay ấn xuống để giữ thăng bằng rồi nhanh chóng nhấc lên.

Mái tôn mùa hè - nóng quá.

May mà chân dài, hai bước đã đến bên tầng hai, anh nghiêng người nấp sau bức tường, cẩn thận thò đầu nhìn vào trong qua cửa sổ.

Không thấy ai.

Chữ hỷ màu đỏ phai màu trên cửa sổ vẫn chưa bị xé bỏ, bên trong đã dọn sạch sẽ, chỉ còn lại vài chiếc đinh và vết băng dính ố vàng trên tường, nơi từng treo khung ảnh.

Úc Chấp co khuỷu tay, một cú đập vỡ cửa kính.

Tiếng súng đang đến gần.

Anh mở cửa sổ, nhanh nhẹn chui vào, tiếp đất nhẹ nhàng như mèo, không phát ra tiếng động.

Tấm rèm cửa bằng vải hoa trắng đã ngả vàng, anh đi đến bức tường bên cạnh, nghiêng người nấp. Bên dưới tấm rèm là nửa tấm kính, loại kính khá cũ, ở giữa còn có thanh gỗ ngăn cách.

Tiếng bước chân từ xa đến gần, Úc Chấp bất động.

“Mấy thằng ngu đó sao còn chạy về phía này? Dẫn đi chỗ khác chứ!”

“Người tiếp ứng sao vẫn chưa đến?”

“Lão Tam, bình tĩnh nào.”

“Bảo tôi bình tĩnh thế nào được? Chưa đầy 3 tiếng đồng hồ, chúng đã tìm đến rồi! Cầm súng đấy! Sẽ chết người đấy!”

Tên to con bên ngoài cửa sốt ruột xoa đầu trọc của hắn.

Lão Nhị bên cạnh giơ khẩu súng trong tay lên: “Sợ cái gì, chúng ta cũng có...”

Lời hắn chưa dứt, đã bị một tiếng động nhỏ, dù đã được giảm thanh, cắt ngang. Mặt hắn bị bắn tung tóe máu nóng, rơi vào miệng hắn một ít, mùi máu tanh xộc lên khiến đồng tử hắn co rút lại thành chấm nhỏ.

Tên đầu trọc bên cạnh hắn ngã xuống, trên đầu chỉ còn lại một lỗ máu.

Lão Nhị trợn tròn mắt, cứng đờ nhìn về phía cửa, kính đã vỡ vụn hoàn toàn, chỉ còn lại thanh gỗ ở giữa.

Hắn hít sâu một hơi, phản ứng khá nhanh, xoay khẩu súng. Một bàn tay từ bên trong thò ra nhanh hơn, hắn chỉ kịp nhìn thấy chiếc khuy măng sét bằng hồng ngọc ló ra từ tay áo vest của đối phương, cổ họng đã bị siết chặt, yết hầu như muốn vỡ vụn.

Bàn tay trắng trẻo, thon dài nổi lên những đường gân xanh đầy sức mạnh, ở hổ khẩu có một vết sẹo hình trái tim, vì vậy mà ửng hồng, trông lại có chút đáng yêu đến lạ.

Úc Chấp dùng sức mạnh kinh người kéo lão Nhị lại.

Trong lúc hoảng loạn, lão Nhị vội vàng bóp cò. Cùng lúc tiếng súng vang lên, đầu hắn đập mạnh vào thanh gỗ, những mảnh kính còn sót lại bên cạnh thanh gỗ găm vào mặt hắn, máu chảy ra ngay lập tức.

Bàn tay đang siết chặt hắn buông lỏng, trượt xuống theo cơ thể hắn.

Lão Nhị trợn mắt, hắn bắn trúng rồi?

Ý nghĩ này vừa lóe lên, một bóng người cao lớn đột nhiên đứng dậy ở cửa, họng súng đen ngòm khiến hắn sợ hãi quay đầu bỏ chạy.

Úc Chấp đá văng cửa, liên tục bóp cò, đạn rơi xuống phía sau chân, bên cạnh lão Nhị, nhưng không trúng hắn.

Đúng là bậc thầy vẽ viền người.

Sau khi lão Nhị chạy khuất tầm mắt, Úc Chấp buông súng xuống, mặt không cảm xúc. Anh không đuổi theo, quay lại trong nhà một vòng, dừng lại trước một cánh cửa đóng kín ở tầng một.

Tiếng súng bên cạnh vẫn tiếp tục.

Anh nắm lấy tay nắm cửa hình tròn, nhẹ nhàng xoay, cửa mở ra. Anh không vội đẩy cửa ra hoàn toàn, lùi lại một bước, duỗi thẳng tay, đầu ngón tay đẩy lên cánh cửa, tay kia cầm súng nhắm vào bên trong.

Cánh cửa kêu ken két, từ từ mở ra.

Ánh mắt Úc Chấp dừng lại trên bức tường trong căn phòng hiện ra, có bóng người đang lay động.

Anh lại lùi lại một bước.

Người bên trong hoàn toàn không hay biết, sau khi cánh cửa mở được một nửa, cậu ta dùng sức ném chiếc ghế trong tay về phía cửa, có thể nói là hung hãn.

Chiếc ghế ném hụt, đập vào khung cửa, vỡ tan tành, mảnh vụn bắn tung tóe.

Dù đã chuẩn bị từ trước, Úc Chấp vẫn bị một mảnh vụn làm rách vai áo vest.

Anh khó chịu liếc nhìn vết rách.

Khí thế xung quanh trở nên lạnh lẽo.

Đôi mắt màu nhạt nhìn về phía thủ phạm ở cửa. Alpha trẻ tuổi, cao lớn đứng ngược sáng, dây trói trên người vẫn chưa được cởi hết, lỏng lẻo treo trên người trông giống như đang chơi trò trói buộc, cũng giống như một con chó bị xích cần được thuần hóa. Đôi mắt đen láy đang nhìn chằm chằm anh, hoang dại đặt chân ghế lên vai rộng, vẻ mặt ngỗ ngược, không chịu khuất phục.

Dưới chân cậu ta, trên sàn nhà, là một xác chết.

Bốn mắt nhìn nhau.

Trì Nghiên Tây nhìn Úc Chấp, có chút không chắc chắn. Cậu cũng nghe thấy tiếng súng, chắc là người nhà đã đến. “Anh là...”

Cắt ngang lời cậu là một tiếng súng.

Viên đạn này, Úc Chấp vẫn không bắn trúng, nhưng Trì Nghiên Tây theo bản năng né tránh. Khi cậu hoàn hồn, đối phương đã đến trước mặt cậu. Ánh mắt cậu gần như không tự chủ được mà nhìn vào nốt ruồi nhỏ màu đen bên trái sống mũi cao của anh.

Ngay sau đó, cậu bị Úc Chấp vật xuống đất bằng một cú quật qua vai.

Alpha kinh ngạc, chỉ trong khoảnh khắc đó, cậu cảm thấy mình nhẹ như lông hồng đối với anh ta.

Bất chấp cơn đau do bị ngã, cậu vung chân ghế lên.

Úc Chấp nhướng mày, những kẻ biết phản kháng thú vị nhất.

Anh đá vào cổ tay Trì Nghiên Tây, sau đó dẫm xuống, gần như dẫm nát cổ tay rắn chắc đó. Chân dài còn lại co lại, dùng đầu gối đè lên ngực Trì Nghiên Tây.

Đè đến mức Trì Nghiên Tây không thở nổi.

Úc Chấp nhìn xuống alpha đang bị khống chế, nhưng vẻ mặt vẫn đầy phản kháng, vung tay đấm một cú.

Đầu Trì Nghiên Tây bị đánh lệch sang một bên, xương hàm sắc nét ngay lập tức sưng đỏ. Alpha bị đánh nổi cơn thịnh nộ, pheromone bùng phát mạnh mẽ, áp bức, cả căn nhà tràn ngập mùi rượu whisky nồng nặc.

Nhưng Úc Chấp dường như không hề hay biết, lại giơ nắm đấm lên.

Trì Nghiên Tây phun ra một ngụm máu, hung dữ nhìn chằm chằm Úc Chấp, vẻ mặt như muốn nói: “Nếu anh không đánh chết tôi, tôi sẽ giết anh.”

Có người xông vào, huy hiệu vàng trên ngực sáng chói.

“Dừng tay!”

“Anh...anh là Úc Chấp?”

“Nhanh dừng tay! Cậu ấy là cậu Trì!”

Tay Úc Chấp dừng lại giữa không trung, chậc, sao lại đến nhanh vậy.

Anh nhìn người nhà họ Trì, sau đó làm bộ mở điện thoại, hiển thị ảnh của Trì Nghiên Tây, so sánh với Trì Nghiên Tây đang nằm dưới thân mình.

Phớt lờ vẻ mặt tức giận của cậu ta: “Quả nhiên là vậy, sao cậu không nói sớm.”

Trì Nghiên Tây nghiến răng nghiến lợi: “Anh cho tôi cơ hội nói sao!”

Bọn bắt cóc còn chưa đánh cậu ta tàn nhẫn như vậy, đây là vệ sĩ mà ông nội muốn sắp xếp cho cậu sao?

Cậu tuyệt đối sẽ không đồng ý!

Cậu hung hăng giơ tay đẩy Úc Chấp, nhưng Úc Chấp đã đứng dậy trước một bước.

Tay cậu ta cứng đờ giữa không trung, chờ Úc Chấp kéo mình dậy, nhưng lại thấy Úc Chấp không thèm quay đầu lại, bước về phía người nhà họ Trì.

Bàn tay đang lơ lửng giữa không trung của Trì Nghiên Tây bị chuột rút, cậu không thể tin nổi mà quay đầu lại. Beta cao ráo, tỷ lệ cơ thể cực kỳ hoàn hảo, vừa đi vừa cởi áo vest vứt sang một bên. Ánh nắng từ cửa chiếu xuyên qua chiếc áo sơ mi trắng trên người anh, mơ hồ có thể nhìn thấy vòng eo săn chắc.

Nếu nói có khuyết điểm, đó là thiếu một chiếc khuy măng sét ở cổ tay áo, không hoàn hảo.

Nhưng Trì Nghiên Tây rất muốn đá anh ta một cái.

Đá cho anh ta lăn quay ra đấy!

Bàn tay giữa không trung siết chặt thành nắm đấm, cú đấm này cậu nhất định phải trả lại!

Úc Chấp thay một bộ vest đen xuất hiện tại nhà họ Trì. Chiếc áo sơ mi lụa óng ánh ánh sáng của kim tiền, quý phái không giống một người làm công cho nhà họ Trì, mà giống như chủ nhân nơi này hơn.

Khi đi qua hành lang, anh bị Trì Nghiên Tây chặn lại.

Trì Nghiên Tây ra hiệu cho người dẫn đường lui xuống.

“Anh cố ý.”

Một câu khẳng định, tiếp theo là một cú đấm mạnh mẽ, thổi bay một lọn tóc dài mượt của Úc Chấp.

Anh giơ tay đỡ, tay kia phản công nhanh hơn, hổ khẩu mở ra, kẹp chặt cằm Trì Nghiên Tây, đẩy mạnh cậu ta ra sau.

Trì Nghiên Tây nổi cơn thịnh nộ, cậu không tin một alpha như cậu lại thua một beta.

Bước chân lùi lại, cậu lại tiến lên.

Úc Chấp không có ý định so sánh sức mạnh với cậu, tay đang giữ cằm Trì Nghiên Tây dùng sức nâng lên, yết hầu của Trì Nghiên Tây bị kéo căng ra, chuyển sang màu hồng nhạt.

Thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng kêu răng rắc từ cổ cậu.

Trì Nghiên Tây cực kỳ ngoan cường, mặt đỏ bừng cũng không chịu thua, giơ chân đá về phía Úc Chấp.

Úc Chấp dường như đã đoán trước được, dùng đầu gối chặn chân cậu ta, sau đó đặt chân lên giữa hai chân cậu, dùng sức đẩy về phía trước, lần này Trì Nghiên Tây không thể chống đỡ được nữa, bị anh ấn vào cột hành lang chạm khắc, phát ra tiếng rên đau đớn.

Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Trì Nghiên Tây đột nhiên nhận ra, beta này cao gần bằng cậu.

Ánh mắt Úc Chấp như đang đánh giá món đồ chơi, thật sự không thể giết được sao?

Đôi mắt đen láy này rất đẹp, có thể giữ lại làm kỷ niệm.

Nhưng chị Hồng đã nói, đến Đế Quốc phải tuân thủ luật pháp và quy tắc của Đế Quốc.

À đúng rồi, chị Hồng còn nói, đây là cháu trai của chị ấy, bảo anh hãy bảo vệ cậu ta như một đóa hoa mỏng manh.

Đóa hoa mỏng manh Trì không nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt của Úc Chấp, thực ra rất khó để nhận ra bất kỳ sự thay đổi nào trên khuôn mặt đó, chỉ có sự chán chường và thờ ơ vô tận.

“Lý do cố ý đánh tôi?”

Trì Nghiên Tây khó khăn mở miệng, cậu chỉ đến khi tắm mới nhận ra, cậu chưa bao giờ chỉnh sửa ảnh, tuyệt đối sẽ không xảy ra tình huống ảnh và người thật khác xa nhau, sao có thể không nhận ra được.

Úc Chấp không trả lời, lấy hộp thuốc lá bọc da đen từ trong túi quần ra, đưa lên miệng gõ nhẹ lấy ra một điếu thuốc trắng thon dài.

Trì Nghiên Tây im lặng quan sát anh, cậu không phải kẻ ngốc, cậu biết mình không đánh lại, không nhân cơ hội này ra tay tìm đánh nữa, vì cậu phát hiện ra người này ra tay với cậu căn bản không quan tâm cậu là ông chủ của anh ta.

Cùng với tiếng "cạch" của bật lửa, Trì Nghiên Tây thấy má Úc Chấp hóp lại, người này có làn da trắng đến mức quá đáng, được ánh lửa nhuộm lên một chút hồng hào, mới có chút hơi hướng của con người.

Khi anh thở ra khói, cuối cùng cậu cũng nhìn thấy biểu cảm khác trên khuôn mặt này, lông mày nhíu lại vì sự thiếu kiên nhẫn, đôi môi mỏng màu sắc rực rỡ thổi khói lên, lướt qua chóp mũi, làm mờ đi đôi mắt màu nhạt.

Trông có vẻ rất sảng khoái.

Mùi thuốc lá không hề nồng, ngược lại có một chút vị đắng nhẹ nhàng.

“Là hình phạt cho việc cậu làm hỏng đồ của tôi.”

“Tôi làm hỏng cái gì của anh?”

“Quần áo.”

Trì Nghiên Tây sững người, nhớ đến chiếc áo vest bị cậu vứt đi, chỉ vì một bộ quần áo?

“Anh rất thích bộ quần áo đó?”

“Không.”

Trì Nghiên Tây: …

Thôi được rồi! Cứ đánh anh ta một trận đã! Nếu không được thì bất chấp mất mặt mà gọi người đến đánh anh ta!

Úc Chấp lấy điếu thuốc ra khỏi môi: “À quên, tôi có quà gặp mặt cho cậu.”

Trì Nghiên Tây đầy nghi ngờ, anh ta không giống người lịch sự như vậy.

Úc Chấp lại ngậm điếu thuốc vào miệng, ngón cái và ngón trỏ đang kẹp cằm Trì Nghiên Tây di chuyển lên trên, nhẹ nhàng bóp một cái khiến Trì Nghiên Tây há miệng không thể ngậm lại được. Theo hơi thở của cậu, mùi chanh tươi mát xua tan mùi thuốc lá đắng chát.

Ánh mắt Úc Chấp lướt qua hàm răng trắng đều của Trì Nghiên Tây, tay mò vào túi.

Ngón trỏ và ngón giữa chụm lại đưa vào miệng Trì Nghiên Tây. Trì Nghiên Tây kinh ngạc trợn tròn mắt, cố gắng nhìn rõ biểu cảm của Úc Chấp qua làn khói.

Không có biểu cảm.

Còn cái miệng mà anh ta đang xâm nhập, là cơ quan sinh dục thứ hai của con người.

Tình huống quá sốc khiến pheromone của alpha bùng phát không kiểm soát, mùi rượu whisky cháy khét lan tỏa và ngày càng nồng nặc.

Nhưng beta đối diện vẫn không hề hay biết, đưa ngón tay dọc theo chiếc lưỡi mềm mại, ấm áp vào sâu trong cổ họng.

Tự nhiên như thể khoang miệng này là vật sở hữu của anh ta.

Alpha chưa bao giờ bị đối xử như vậy, phát ra tiếng nôn khan, nhìn thấy đôi mắt màu nhạt qua làn khói như đang nói "đồ vô dụng".

Phát hiện này khiến cậu muốn cắn đứt hai ngón tay này.

Vừa định hành động, ngón tay đó lại chọc mạnh vào, khiến đôi mắt đào hoa của alpha đỏ lên vì sinh lý.

Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày, Trì Nghiên Tây cậu lại bị ngón tay của một beta…

... móc họng.

Úc Chấp nhìn đôi mắt ướt át của alpha, cả hàng mi trên và dưới đều dày và dài, như thể có một đường kẻ mắt đen xung quanh, giống như một chú sói con hung dữ.

Tuy nhiên, bây giờ là một chú sói con sắp khóc.

Sau khi trừng phạt xong, anh rút tay lại, dừng lại ở gốc lưỡi gần cổ họng, bóp mạnh lưỡi cậu.

Trì Nghiên Tây cảm thấy một cơn đau nhói, nhưng cơn đau chưa kịp lan ra đã biến mất, nhanh đến mức như ảo giác của cậu.

Úc Chấp rút tay ra, trên ngón tay là nước bọt lấp lánh. Anh đưa ngón tay lên áo Trì Nghiên Tây.

Lau qua lau lại.

Qua lớp áo cũng có thể cảm nhận được cơ thể rắn chắc của đối phương.

Trì Nghiên Tây không thể liếm được gốc lưỡi của mình, chỉ cảm thấy rất khó chịu: “Anh làm gì vậy?”

“Thiết bị định vị, loại cấy ghép siêu nhỏ hiện đại nhất thế giới, không đau, tiện lợi, an toàn hơn và không gây hại.”

Úc Chấp khẽ nhếch môi: “Là tôi đặc biệt chọn cho cậu, yên tâm, không ảnh hưởng đến việc hôn và... oral sex.”

Trì Nghiên Tây: !

Úc Chấp nhìn điếu thuốc đã cháy hết trong tay, tiện tay nhét vào miệng alpha đang há hốc vì kinh ngạc.

Quay người rời đi.

Khu nhà lớn như vậy mà cũng không bố trí thêm gạt tàn thuốc.

[Tác giả có lời muốn nói]

Truyện bên cạnh sắp ra mắt “Một bàn tay là đủ”

Phỉ Thanh Hành chết vì vụ nổ robot, chỉ còn lại bàn tay phải nguyên vẹn.

Nhưng ý thức của anh vẫn tồn tại trong bàn tay này, và có thể điều khiển linh hoạt.

Anh trăm mối vẫn không thể giải thích được.

Vậy thì không cần giải thích nữa.

Trước khi chết, Phỉ Thanh Hành có một người mà anh ghét, đại tướng quân của Đế Quốc, Phương Hành Giản.

Lý do ghét cũng rất đơn giản, hắn đã giả gái lừa lấy nụ hôn đầu của anh, vào năm anh 6 tuổi.

Phỉ Thanh Hành là một chiến binh thù hận thuần túy.

Đêm xuống, anh xuất hiện trong phòng ngủ của Phương Hành Giản. Vị đại tướng quân say xỉn, ôm chai rượu ngồi trên sàn.

Anh tiến lên, nắm lấy mặt Phương Hành Giản, nhìn trái nhìn phải.

Kỳ lạ là, dù bây giờ anh chỉ còn một bàn tay, anh vẫn có thể nhìn thấy, ngửi thấy.

Vì vậy, anh tát Phương Hành Giản một cái.

Tên say xỉn này, có người đến ám sát hắn mà cũng không biết.

Phương Hành Giản nhìn thấy một bàn tay, một bàn tay phải trắng trẻo, thon dài, các khớp ngón tay cân đối, da căng trên xương, gân xanh nổi lên, nối với một đoạn cánh tay ngắn.

Bàn tay phải bò lên người hắn, tách miệng hắn ra, đưa ngón tay vào, thọc sâu vào cổ họng.

Khuấy đảo.

Hắn không biết bàn tay này là thế nào, cũng không biết tại sao mình lại không gạt nó ra?

Hắn nhìn bàn tay phải lên đạn súng, tùy ý bắn chết một con quái vật biến dị.

Phải thừa nhận, một bàn tay cũng có thể rất đẹp trai.

Sau đó, Phỉ Thanh Hành toàn thân là máy móc lạnh lẽo, chỉ có bàn tay phải này mang theo hơi ấm của con người, giương cao ngọn cờ, dẫn dắt loài người chiến thắng loài dị chủng.

Cũng dùng bàn tay này, khiến Phương Hành Giản, người mà anh ghét nhất, sống dở chết dở.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play