Trước khi tiến cung, Chử Thanh Oản từng nhận được một quyển sổ nhỏ mẫu thân đưa, ma ma cũng đã dạy nàng quy tắc hầu hạ lúc thị tẩm.

Nàng từng nghĩ rằng, cho dù không thể hoàn toàn tự nhiên, ít nhất cũng có thể giữ vững trấn định, cho dù xấu hổ đến đâu, cũng nên có thể lý trí ứng phó tốt mọi việc.

Thế nhưng tất cả chỉ là uổng công.

Khi cơn sóng trong cơ thể cuộn trào, nàng không kìm được mà rúc đầu vào cổ tên tội đồ, những giọt lệ nóng bỏng lặng lẽ rơi xuống. Hắn dừng lại trong chốc lát, rồi khi tỉnh táo lại, nàng đã bị người kia đặt trên giường, y phục vương vãi đầy đất, hỗn độn vô cùng.

Nàng không biết mình đã mất đi tri giác từ lúc nào, lại như thể vẫn trôi nổi trên mặt biển không ngừng.

Đến khi tỉnh lại, ánh nắng ấm áp ngoài cửa sổ đã len qua song cửa chiếu vào trong, màn giường mỏng manh không thể che hết ánh sáng. Chử Thanh Oản khó khăn mở mắt, vừa động đậy liền cảm thấy thắt lưng và hai chân truyền đến cảm giác nhức mỏi khó tả.

Nàng úp mặt, hai tay che kín mặt, quả thực cảm thấy không còn mặt mũi nào gặp người.

Chuyện này, hoàn toàn khác với những gì nàng từng tưởng tượng.

Giống như lúc dùng bữa, nàng đã cẩn thận quan sát, ở trên giường nàng cũng từng cố gắng hết sức. Không phải là nàng chủ động nhiệt tình, nhưng cũng không hoàn toàn xấu hổ, chỉ là mọi nỗ lực đều trở nên vô ích. Cuối cùng, bị người kia bịt mắt, thanh âm trầm khàn bật ra tiếng cười giễu:

“Tiết kiệm chút sức đi.”

Trước mắt tối đen, khi không còn thị lực, các giác quan khác lại trở nên rõ ràng đến dị thường.

Chỉ cần nhớ lại, ngữ điệu mang đầy trêu chọc ấy khiến nàng đỏ bừng cả mặt. Nàng cắn chặt răng, gượng dậy khỏi giường. Phía bên kia giường từ lâu đã lạnh ngắt, Tư Nghiên Hằng không biết đã rời đi từ khi nào.

Chắc là trước giờ thượng triều.

Chử Thanh Oản cũng chẳng muốn nghĩ nhiều, nàng lắc chuông treo trên màn giường, Từ Xuân lập tức bước nhanh vào. Khi thấy rõ cảnh tượng hỗn loạn trên giường, nàng ấy liền đỏ bừng mặt: “Chủ tử tỉnh rồi ạ.”

Trên mặt Chử Thanh Oản cũng lộ sắc hồng, nàng không dám nhìn Từ Xuân, giọng khàn khàn:

“Bây giờ là canh mấy rồi?”

“Gần đến canh thìn rồi ạ.”

Chử Thanh Oản thở phào, may mà chưa lỡ giờ thỉnh an. Nhưng có lẽ vì hôm nay khó lòng gượng dậy, nàng không khỏi thầm nghĩ: rõ ràng trong cung không có hoàng hậu, cớ gì ngày nào cũng phải đến thỉnh an?

Song, câu hỏi này, nàng chỉ dám để trong lòng.

Hai chân mềm nhũn, ở thắt lưng còn hằn dấu vết ngón tay. Khi giúp nàng mặc y phục, mặt mày Từ Xuân ửng đỏ, cúi đầu không dám nhìn nàng. Chử Thanh Oản không nói lời nào, chỉ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể chẳng có gì xảy ra.

Sau khi chải chuốt cẩn thận, nàng cũng không cố ý che giấu dấu vết của việc thị tẩm. Dù sao mọi người đều biết đêm qua nàng hầu hạ hoàng thượng, càng giấu giếm, lại càng giống như bịt tai trộm chuông mà thôi.

Nàng mới tiến cung, có đôi lúc cũng không cần phải chu toàn mọi mặt.

Trong cung, từ tần vị trở lên mới có nghi trượng, Chử Thanh Oản chỉ có thể đi bộ đến Triêu Hòa cung. Có lẽ vì hôm qua nàng đã thể hiện rõ thái độ, hoặc có lẽ vì nàng dậy muộn, lúc nàng rời khỏi Ngọc Quỳnh Uyển, không còn thấy Tô tần.

Điều đó khiến Chử Thanh Oản thở phào, nàng thật sự không muốn phải đối phó với người ngoài trong khi toàn thân mỏi mệt.

Đến Triêu Hòa cung, nàng đến không sớm cũng không muộn, chỗ ngồi trong cung chưa kín người. Nhưng khi nàng bước vào, lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người. Những ánh mắt dò xét lướt qua người nàng, Chử Thanh Oản đã sớm dự liệu, dù bị nhìn đến xấu hổ, nàng chỉ hơi đỏ mặt, rồi được Tụng Hạ đỡ ngồi xuống.

Tô tần cũng nhìn thấy dáng vẻ của nàng, nàng ta cúi đầu, nhấp một ngụm trà.

Sắp đến canh thìn, trên cao vẫn còn một chỗ trống—

Là chỗ của Du phi.

Mãi đến khi Chu quý phi bước ra từ nội điện, chỗ của Du phi vẫn còn trống. Chử Thanh Oản hơi ngạc nhiên, hôm qua tình trạng của Du phi như vậy mà vẫn đến thỉnh an, nàng vốn nghĩ hôm nay cũng sẽ không vắng mặt.

Dù sao, vẻ mệt mỏi hôm qua của Du phi là điều ai cũng thấy được.

Nhưng nghĩ lại, hôm qua là ngày đầu tiên tân phi vào cung thỉnh an, có lẽ Du phi chỉ là không muốn bỏ lỡ dịp đó mà thôi.

Sắc mặt Chu quý phi không khác gì hôm qua. Vừa ngồi xuống đã nhắc đến Du phi: “Thân thể của Nhị hoàng tử còn chưa khỏi, Du phi phải chăm sóc hoàng tử, không cần đợi nàng ấy nữa.”

Chử Thanh Oản liếc nhìn các phi tần còn lại, thấy không ai tỏ ra ngạc nhiên, trong lòng hiểu ra đôi chút, xem ra việc Du phi không đến thỉnh an cũng là chuyện thường tình?

Cũng đúng, dù Chu quý phi có nắm quyền lục cung, rốt cuộc cũng không phải hoàng hậu, mà Du phi xưa nay vốn được sủng ái, há lại cam tâm phục tùng nàng ta?

Sau khi Chu quý phi dứt lời, ánh mắt đột nhiên dừng lại trên người Chử Thanh Oản. Trong lòng nàng chợt dâng lên dự cảm chẳng lành. Quả nhiên, lời Chu quý chuyển hướng:

“Tối qua Chử tài nhân hầu hạ hoàng thượng, vất vả rồi.”

Lời vừa rơi xuống, ánh nhìn trong điện đều đổ dồn về phía nàng, không còn ai để ý chuyện Du phi vắng mặt nữa.

Toàn thân Chử Thanh Oản cứng lại, trong lòng thầm hận Quý phi cố ý khiến mọi người dồn sự chú ý về nàng. Nhưng trên mặt nàng vẫn chỉ có thể lộ ra vẻ ngượng ngùng: “Nương nương nói quá lời rồi, hầu hạ Hoàng thượng là phận sự của tần thiếp, sao dám nhận là vất vả.”

Ánh mắt Chu quý phi chỉ lướt qua nàng, không tiếp tục dây dưa, mà chuyển hướng sang các phi tần khác, thản nhiên nói:

“Các ngươi cũng phải cố gắng, vì hoàng thất khai chi tán diệp.”

Chử Thanh Oản cảm nhận được những ánh nhìn ghen ghét ngấm ngầm từ các phi tần khác, tay nắm chặt chén trà, thầm biết Quý phi đang muốn khiến nàng bị ganh ghét.

Quý phi nhớ lại lời nói của Mai Ảnh, hôm nay lúc thỉnh an, Tô Tần không cùng đi với Chử Thanh Oản. Nàng ta biết Tô Tần là người thông minh, chắc chắn sẽ không làm trái ý nàng ta, vậy chỉ có một khả năng, Chử Thanh Oản đã cự tuyệt sự lôi kéo của nàng ta.

Cũng được thôi.

Chu quý phi quản lý lục cung bao năm, xưa nay đều là các phi tần khác chủ động nịnh bợ nàng ta, không thể vì một Chử Thanh Oản mà hết lần này đến lần khác tỏ ý lôi kéo.

Nàng ta sẽ khiến Chử Thanh Oản hiểu được, ở hậu cung này, đi một mình là không thể.

Đợi đến khi Chử Thanh Oản nhận ra việc sinh tồn trong hậu cung gian nan thế nào, tự nhiên sẽ biết nên làm gì.

Du phi không đến, lời tâng bốc của các phi tần khác trong điện vẫn không ngừng vang lên. Khóe môi Chu quý phi khẽ nhếch, ánh mắt nghiêng qua thấy Chử Thanh Oản cúi đầu không nói, vẻ hài lòng trong mắt cũng sâu hơn vài phần.

Hôm nay Tô tần không chờ nàng để cùng đi, Chử Thanh Oản liền hiểu vì sao Quý phi lại chĩa mũi nhọn về phía nàng trong lúc thỉnh an.

Chử Thanh Oản nhíu mày, bên trán đau nhức, thật không ngờ Quý phi lại bá đạo đến vậy, chỉ vì không theo phe nàng ta, liền bị nhắm vào sao?

Không còn sự dây dưa của Tô tần, hôm nay Chử Thanh Oản không dừng lại lâu ở bên ngoài, bản thân nàng cũng thấy không khỏe, chỉ muốn sớm quay về nghỉ ngơi.

Tiếc thay, nguyện vọng nhỏ bé ấy lại không thể thành hiện thực.

Chử Thanh Oản cố ý chọn lối nhỏ thanh tĩnh. Vì vậy khi nhìn thấy cảnh cãi vã trước mặt, nàng hơi sững người, liếc nhìn Tụng Hạ, vừa định quay đi thì thấy người trên kiệu nhìn thẳng về phía nàng.

Chử Thanh Oản khựng lại, trong lòng hiểu rõ, lần này, tránh cũng không được nữa rồi.

Nàng được Tụng Hạ dìu rồi bước lên, ánh mắt kín đáo lướt qua Đỗ tài nhân đang tức giận đến đỏ bừng cả mặt, rồi nhanh chóng thu lại ánh mắt, nàng nhẹ nhàng phúc thân:

“Tần thiếp tham kiến Hà tu dung, nương nương vạn an.”

Hà tu dung ngồi trên nghi trượng, nàng ta để Chử Thanh Oản đứng dậy trước, sau đó cười nhạt chế giễu:

“Đỗ tài nhân nhìn thấy rồi chứ? Cùng là nhập cung với nhau, Đỗ tài nhân lại chẳng bằng Chử tài nhân hiểu lễ nghi, chẳng trách Hoàng thượng cũng coi trọng Chử tài nhân hơn một chút.”

Sắc mặt Đỗ tài nhân tức giận đến mức xám xịt.

Chử Thanh Oản liếc nhìn Đỗ tài nhân, có phần không hiểu nàng ta đang làm gì.

Hôm qua đã có chuyện không vui với Khâu tần, hôm nay lại mâu thuẫn với Hà tu dung. Cả hai người kia đều có địa vị cao hơn nàng ta, Đỗ tài nhân lấy đâu ra dũng khí mà hành xử như thế, thực sự không sợ đắc tội với họ sao?

Nàng nhớ lúc còn ở kỳ tuyển tú, Đỗ tài nhân cũng không phải là loại người nóng nảy như thế này.

Đỗ tài nhân vốn cũng là người lanh lợi, nàng ta vẫn phúc thân hành lễ, giọng nói nghiến chặt:

“Hà tu dung nói tần thiếp thất lễ, chẳng lẽ là đang ám chỉ giáo dưỡng của các ma ma ở Trữ Tú cung khi đó có sơ suất?”

Tân phi nhập cung đều được giáo dưỡng quy củ tại Trữ Tú cung, mà năm nay, người đảm nhiệm việc này chính là Chu ma ma, người hầu cận bên cạnh Thái hậu.

Chử Thanh Oản thầm kinh ngạc, không ngờ Đỗ tài nhân lại dám đối đầu trực diện với Hà tu dung, thậm chí còn kéo cả Từ Ninh cung vào chuyện.

Đương nhiên Hà tu dung nghe hiểu, sắc mặt nàng ta thoáng thay đổi, trừng mắt nhìn Đỗ tài nhân:

“Ngươi!”

Đỗ tài nhân ngẩng đầu, ánh mắt không có chút nhún nhường đối diện với Hà tu dung.

Một hồi lâu sau, Hà tu dung tức đến bật cười:

“Quả là miệng lưỡi lanh lợi! Ngươi thực sự cho rằng lấy danh nghĩa Thái hậu ra đè đầu bản cung, bản cung liền không trị được ngươi sao?”

Đỗ tài nhân nheo mắt lại, rồi cúi đầu:

“Tần thiếp đâu dám.”

Chử Thanh Oản đưa tay chạm vào dái tai, đến cả nàng là người ngoài cũng nghe ra được lời Đỗ tài nhân nói đầy châm chọc, Hà tu dung há lại không nhận ra?

Hà tu dung lạnh lùng nhìn Đỗ tài nhân. Dĩ nhiên nàng ta hiểu rõ vì sao Đỗ tài nhân lại dám mạnh miệng như vậy, cũng chỉ bởi có quan hệ với Thái hậu.

Hà tu dung nhớ lại, trước ngày tân phi nhập cung, Thái hậu từng ám chỉ nàng ta nên chiếu cố Đỗ tài nhân một chút, trong lòng liền buồn nôn không chịu được. Dù nàng ta là chủ vị một cung, nhưng lại không được Thánh thượng đoái hoài, dưới gối cũng chẳng có hoàng tự. Giữa Thái hậu và Chu quý phi, nàng ta sớm đã lựa chọn đứng về phía Thái hậu.

Có lẽ Thái hậu cũng thấy rõ tình cảnh khó xử của nàng ta, nên gấp rút muốn đưa dòng máu mới vào cung, còn nàng ta, kẻ đi trước tất phải nhường đường cho kẻ đến sau.

Nếu Đỗ tài nhân biết khiêm tốn thì thôi, đằng này lại là kẻ như thế.

Hà tu dung nheo mắt, nhìn dáng vẻ của Đỗ tài nhân, trong lòng hiểu rõ, nàng ta cho rằng bản thân nương vào Thái hậu thì nàng không làm gì được.

Hà tu dung chợt cười lạnh một tiếng:

“Đỗ tài nhân vô lễ với chủ vị, cứ quỳ tại đây hai canh giờ.”

Sắc mặt Đỗ tài nhân đột nhiên thay đổi:

“Cái gì?!”

Hà tu dung chậm rãi tựa lưng vào nghi trượng, khẽ nhếch môi, từ tốn nói:

“Đỗ tài nhân nghe không hiểu sao.”

Lúc này Đỗ tài nhân mới thật sự hoảng loạn, không dám tin:

“Sao ngươi dám ——”

Chử Thanh Oản hơi nhướn mày, nàng không hiểu, Hà tu dung thì có gì mà không dám chứ?

Hà tu dung chẳng buồn nói thêm với kẻ ngu xuẩn kia, liền trực tiếp phân phó:

“Vân Lâm, ngươi ở lại canh chừng Đỗ tài nhân, chưa đủ hai canh giờ thì không được để nàng ta quay về.”

Vân Lâm cúi đầu nhận lệnh:

“Nô tỳ tuân mệnh.”

Lời vừa dứt, Vân Lâm lập tức bước lên một bước, đẩy Đỗ tài nhân ngã xuống đất, ưỡn ngực ngạo mạn nói:

“Đỗ tài nhân nên mau chóng quỳ cho xong, bày vẽ làm gì cho thêm mất thời giờ, lại lỡ mất giờ hồi cung của người.”

Chử Thanh Oản thu hết cảnh tượng vào trong mắt, nàng không hiểu Đỗ tài nhân lấy đâu ra khí thế như vậy. Hơn nữa, nghe lời qua tiếng lại giữa hai người, e rằng chuyện này không chỉ là mâu thuẫn đơn thuần giữa Đỗ tài nhân và Hà tu dung.

Nàng nhớ lại lúc Đỗ tài nhân nhắc đến Chu ma ma, trong mắt liền thoáng hiện lên nét suy nghĩ.

Sau khi nghi trượng của Hà tu dung rời đi, Đỗ tài nhân bị ép phải quỳ ở đó. Sự trừng phạt của Hà tu dung khiến nàng ta lập tức tỉnh táo hơn, không còn dám làm loạn. Nhưng có lẽ do quá mức chật vật, nàng ta không nhịn được liền nói với Chử Thanh Oản:

“Chử tài nhân còn chưa đi, là muốn đứng nhìn ta làm trò cười sao?”

Bị trách mắng vô cớ, Chử Thanh Oản không biết nói gì. Nàng và Đỗ tài nhân có cùng cấp bậc, cũng không có lý do phải nhún nhường nàng ta, liền che miệng cười nói:

“Đỗ tài nhân nói đùa rồi, dù ta không có mặt ở đây, cảnh tượng vừa rồi nếu bị truyền ra ngoài, cũng đã là chuyện khiến người khác cười chê.”

Rốt cuộc Đỗ tài nhân vẫn còn trẻ, bị nói thẳng ra tình cảnh đáng thương hiện tại, sắc mặt lập tức đỏ bừng, vành mắt đỏ hoe.

Tác giả có lời muốn nói:

Nữ nga: Có phải ta muốn xem đâu.

【Đúng vậy đúng vậy [đầu chó]】

【Nữ nga không phải kiểu người cam chịu nhịn nhục, nên có những lúc sẽ thẳng thừng đáp trả.】

【Trong truyện, các phi tần đều có lập trường riêng, nhưng cũng đều cân nhắc lợi ích cá nhân, không hẳn muốn càng nhiều đồng minh càng tốt, vì lợi ích sẽ bị chia sẻ. Hiện tại mấy phe phái cũng gần như đã lộ diện hết rồi.】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play