Tối qua Chử Thanh Oản không nghỉ ngơi tốt, giờ trong đầu nàng chỉ nghĩ đến việc mau chóng hồi cung ngủ bù, căn bản không có tâm trạng ở lại nhìn trò cười của Đỗ tài nhân.
Trì Xuân cũng biết nàng mệt nhọc, đợi nàng ngủ rồi, còn đặc biệt căn dặn người trong cung phải giữ yên tĩnh.
Sau khi nàng đã ngủ say, chúng phi tần trong hậu cung hay tin Đỗ tài nhân và Hà tu dung xảy ra va chạm, liền không khỏi bàn tán xôn xao.
Từ Ninh cung.
Người ngồi ở chủ vị có sắc mặt lạnh lẽo, xâu Phật châu trong tay bị bà ta hung hăng ném xuống đất vang lên một tiếng “bộp”, bà ta giận dữ đến cực điểm: “Đồ ngu xuẩn!”
Chu ma ma khẽ thở dài, cúi người nhặt lại Phật châu.
Bà ta nhẹ giọng khuyên nhủ: “Đỗ tài nhân còn nhỏ tuổi, được nương nương coi trọng trong chốc lát nên có chút kiêu ngạo cũng là chuyện thường.”
Sắc mặt Thái hậu chẳng có chút chuyển biến tốt nào:
“Một đám đều là hạng nông cạn thiển cận, vừa mới nhập cung đã sinh lòng kiêu căng, ai gia há có thể đặt nhiều kỳ vọng vào nàng ta như thế?!”
Câu này không chỉ mắng Đỗ tài nhân, Chu ma ma nghe ra được, chỉ đành thuận theo vuốt lưng bà, sợ bà tức giận quá mà ngã bệnh.
Cũng không trách nương nương phát hỏa, người sáng suốt đều biết hiện tại nương nương và Quý phi đang âm thầm tranh đấu, vậy mà Hà tu dung và Đỗ tài nhân, hai người bên phe mình lại gây chuyện với nhau trước, khiến người ta chê cười không thôi.
Chu ma ma hạ giọng: “Nương nương cần gì chấp nhặt với nàng ta, nếu thật sự là người không thể dùng, nương nương bỏ đi là được.”
Nói cho cùng, cũng chỉ là được đề bạt trong lúc tuyển tú, còn chưa đặt quá nhiều kỳ vọng.
Một lúc sau, rốt cuộc Thái hậu cũng nguôi ngoai, bà ta nhắm mắt lại, sắc mặt âm trầm: “Nếu không phải hoàng nhi của ai gia quá mức bạc tình, ai gia cần gì phải tính toán đến bước này.”
Chu ma ma không dám mở miệng.
Nếu chỉ nói đến các phi tần thì cũng không sao, nhưng giờ lại nhắc đến hoàng thượng, chuyện này đâu phải là một nô tài như bà ta có thể tùy tiện nghị luận.
Thái hậu lại cầm lấy Phật châu, bà nắm lấy tay Chu ma ma, giọng nghẹn ngào cay đắng:
“Ai gia là thân mẫu của hắn, vậy mà hắn lại đề phòng ai gia như thể phòng trộm! Hắn có thể cho Cố mỹ nhân nhập cung, cớ gì lại không cho nữ quyến Chu gia vào cung! Nếu năm đó Hạo nhi không—”
Lời còn chưa dứt, sắc mặt Chu ma ma chợt đại biến, vội vã ngắt lời: “Nương nương!”
Thái hậu im bặt, hiển nhiên cũng ý thức được mình thất thố, thu lại thanh âm, không nói tiếp nữa.
Chu ma ma thầm thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng chuyển hướng câu chuyện:
“Nương nương, vậy còn Đỗ tài nhân thì xử trí thế nào?”
Thái hậu thuận theo ý bà ta mà không nhắc đến Tư Nghiên Hằng nữa, sắc mặt triệt để lạnh đi:
“Không cần để ý nàng ta, trong cung này không dung kẻ vô dụng.”
Nghe vậy, Chu ma ma im lặng, đưa tay giúp bà điều khí an thần.
Đỗ tài nhân liền bị hai người họ ném ra sau đầu.
Lúc Chử Thanh Oản tỉnh lại lần nữa, bên ngoài trời đã ngả tối, ánh chiều tà bị ráng đỏ nơi chân trời nuốt mất, chỉ còn sót lại chút hồng quang, xuyên qua song cửa chiếu rọi vào, khiến gương mặt nàng ửng lên một tầng đỏ nhàn nhạt.
Chử Thanh Oản ngồi bên giường, nhận lấy chén nước trong tay Trì Xuân để súc miệng. Ngủ quá lâu khiến đầu óc nàng còn có chút mơ hồ, nàng nghi hoặc hỏi:
“Vừa tỉnh đã nghe các ngươi thì thầm gì đó, đang nói gì vậy?”
Trì Xuân xưa nay luôn làm việc chu đáo, nếu không có chuyện quan trọng, tuyệt đối sẽ không làm phiền giấc ngủ của nàng.
Trì Xuân có phần ngượng ngùng, không nghĩ tới lại khiến chủ tử tỉnh giấc, nàng ấy thấp giọng đáp:
“Là chuyện của Đỗ tài nhân.”
Chử Thanh Oản hơi khó hiểu, nàng liếc nhìn đồng hồ cát trong điện, nàng đã ngủ hơn hai canh giờ rồi, chẳng lẽ Đỗ tài nhân vẫn còn đang bị phạt quỳ?
Trì Xuân nói: “Nghe nói Đỗ tài nhân bị phạt quỳ hai canh giờ, sau khi đứng dậy thì chân không vững, ngã nhào xuống, dường như bị thương ở mặt.”
Nói đến đây, Trì Xuân có chút do dự.
Chử Thanh Oản kinh ngạc, thấy nàng ấy ngập ngừng, liền hỏi: “Sao vậy? Có gì không thể nói thẳng?”
Trì Xuân cười gượng một tiếng, rồi chậm rãi lên tiếng:
“Trùng hợp là, lúc Đỗ tài nhân ngã, thánh giá cũng vừa tới.”
Vừa nhắc đến hai chữ “thánh giá”, Trì Xuân liền kín đáo quan sát sắc mặt của chủ tử, dù sao đêm qua chủ tử vừa hầu hạ hoàng thượng, nàng ấy lo lắng chủ tử sẽ không vui trong lòng.
Chử Thanh Oản lại không cảm thấy gì. Trước khi nhập cung, nàng đã dự đoán được sẽ có ngày này.
Nếu không thể chấp nhận, nàng đã không chọn bước chân vào chốn hậu cung.
So với sự xuất hiện của Tư Nghiên Hằng, điều nàng tò mò hơn chính là cú ngã kia của Đỗ tài nhân là vô tình hay cố ý khi phát hiện ra thánh giá?
Nhớ tới lời Trì Xuân vừa nói, trán còn chảy máu, Chử Thanh Oản nhất thời không thể phán đoán được. Trong cung này, không ai không biết dung mạo quan trọng ra sao, Đỗ tài nhân có thể thật sự ra tay nặng với chính mình ư?
Điều Chử Thanh Oản không biết là, sau khi nàng rời đi, quả thật Đỗ tài nhân đã khóc lóc một trận.
Từ nhỏ đến lớn, được nuông chiều trong khuê phòng, nàng ta chưa từng chịu uất ức như thế.
Bình thường Đỗ tài nhân không phải là người nóng nảy, nhưng từ khi ở Trữ Tú cung đã nghe Chu ma ma ám chỉ Thái hậu nương nương xem trọng nàng ta, điều đó khiến nàng ta mừng rỡ như điên, từ đó mà sinh lòng vọng động.
Nàng ta khóc lóc không chỉ vì thấy mất mặt, mà còn là cố tình diễn cho Từ Ninh cung xem.
Nhưng nàng ta quỳ suốt nửa canh giờ vẫn không thấy ai đến nói nàng ta đứng dậy, lúc ấy Đỗ tài nhân đột nhiên cảm thấy bất an, trong lòng cũng lạnh đi một nửa.
Nàng ta bắt đầu hiểu ra, nếu còn tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị Thái hậu vứt bỏ.
Thế là nàng ta im lặng, ngoan ngoãn quỳ đủ hai canh giờ.
Chỉ là Đỗ tài nhân chưa từng chịu khổ như thế, ngay cả lúc học quy củ ở Trữ Tú cung, bọn họ cũng là thân phận chủ tử, người bên dưới không dám nghiêm khắc quá mức. Nên khi nàng ta đứng dậy, hai chân như không phải của mình.
Nhưng cú ngã kia, là nàng ta cố ý.
Có lẽ do lòng tự tôn, nàng ta không muốn bị người khác nhìn thấy bộ dạng chật vật này, nên vẫn âm thầm quan sát xung quanh.
Nhờ vậy, nàng ta là người đầu tiên phát hiện ra thánh giá đến gần. Khi thánh giá còn chưa tới gần, Đỗ tài nhân liền nhớ tới Thái hậu, lại nghĩ đến cơ hội đêm qua đã lỡ mất, trong khoảnh khắc liền hạ quyết tâm, giả vờ tê chân đứng không vững, khiến cung nữ chưa kịp đỡ thì nàng ta đã ngã nhào xuống đất.
Nàng ta không đập quá mạnh, nhưng trán cũng rách, máu đỏ tươi chảy xuống theo má khiến mọi người xung quanh đều kinh hãi.
Đợi đến lúc tiếng la hoảng loạn vang lên khắp nơi, thánh giá cũng buộc phải dừng lại.
Dù thế nào đi nữa, kết quả cuối cùng cũng đạt được như nàng ta mong muốn, khiến hoàng thượng chú ý tới nàng ta, dù phải trả một cái giá không nhỏ.
Khi tin tức truyền đến Ngọc Quỳnh Uyển, thái y cũng đã đến được Vũ Hoa các.
Chử Thanh Oản không nhịn được hỏi: “Hà tu dung đâu?”
Dù sao Đỗ tài nhân bị hành hạ thành ra thế này, chắc chắn không thể không liên quan đến Hà tu dung.
Lộng Thu mang bữa tối trở về, Trì Xuân vừa bày mâm cơm, vừa trả lời: “Nghe nói Hà tu dung vừa nhận được tin liền lập tức chạy đến.”
Lộng Thu đứng bên cạnh, nhịn không được chen lời:
“Không biết hoàng thượng sẽ nghiêng về phía ai.”
Chử Thanh Oản khựng lại, nói thật lòng, nàng cũng rất tò mò.
Việc Hà tu dung phạt Đỗ tài nhân không thể bắt bẻ được gì, mà Đỗ tài nhân lại thật sự đã chịu phạt, bây giờ chỉ còn xem liệu nàng ta có thể mượn dịp này mà giành được sự thương xót của hoàng thượng hay không.
Trì Xuân kín đáo dùng khuỷu tay huých nhẹ Lộng Thu, âm thầm trừng mắt liếc nàng ấy một cái.
Lộng Thu cũng lập tức ý thức được việc mình nêu ra câu hỏi như thế trước mặt chủ tử có phần không ổn, bởi vì cho dù hoàng thượng thiên vị ai, đối với chủ tử nhà nàng cũng đều không phải chuyện tốt.
Chử Thanh Oản cũng chẳng phí tâm tư vào việc này, dù sao ngày mai là sẽ rõ cả thôi.
Trường Lạc cung, Vũ Hoa các.
Tư Nghiên Hằng ngồi ở chủ vị, nữ y đang kiểm tra vết thương đầu gối và trán cho Đỗ tài nhân. Ngoài họ ra, trong điện còn có Tống Chiêu nghi và Hà tu dung.
Chuyện này không liên quan đến Tống Chiêu nghi, nhưng nàng ta là chủ vị của Trường Lạc cung, Đỗ tài nhân xảy ra chuyện, nàng ta có trách nhiệm đến thăm hỏi.
Hà tu dung thì đứng một bên, trong lòng thấp thỏm bất an, nàng ta vốn chẳng quan tâm Đỗ tài nhân có bị thương thật hay không, chỉ là không kiềm được mà không ngừng liếc về phía Tư Nghiên Hằng.
Nàng ta đã giải thích lý do vì sao trừng phạt Đỗ tài nhân, nhưng Tư Nghiên Hằng từ đầu đến cuối vẫn chưa nói một lời nào.
Tư Nghiên Hằng cụp mắt, có lẽ vì đợi lâu, tay hắn cầm lấy dụng cụ, từng chút từng chút tách lớp vỏ của quả óc chó, đốt ngón tay kẹp lấy hạt, động tác thong thả ung dung, mà sắc mặt thì chẳng biểu lộ chút gì, khiến người ta chẳng thể đoán được tâm trạng của hắn.
Sau khi Tống Chiêu nghi đến, cũng chỉ lặng lẽ đứng một bên, chỉ khi nữ y xử lý vết thương cho Đỗ tài nhân thì mới mở miệng, giọng nhỏ nhẹ: “Thương thế của Đỗ tài nhân ra sao?”
Nữ y đáp: “Hồi bẩm nương nương, vết thương trên trán Đỗ tài nhân không nặng, chỉ cần bôi cao, chừng hai ba ngày là có thể kết vảy.”
Nghe đến đây, tiếng khóc của Đỗ tài nhân lập tức khựng lại trong chốc lát, còn Hà tu dung thì trái ngược hoàn toàn, trong lòng lại nhẹ nhõm không ít, nàng ta che miệng cười khẽ: “Đỗ tài nhân thật khiến bổn cung giật mình một phen, vừa đến đã nghe tiếng ngươi khóc mãi không ngừng, bổn cung còn tưởng là thương thế gì ghê gớm lắm.”
Hà tu dung chỉ mải châm chọc Đỗ tài nhân, chẳng nhận ra ánh mắt Tư Nghiên Hằng liếc qua nàng ta một cái. Đỗ tài nhân bị nữ y che khuất tầm nhìn, cũng không thấy được.
Chỉ có Tống Chiêu nghi là để tâm, nàng ta càng cúi đầu thấp hơn, im lặng không lên tiếng.
Đầu gối Đỗ tài nhân vì quỳ quá lâu nên bầm tím, không thể cử động dễ dàng, nàng ta vốn không dám đối đầu với Hà tu dung nữa, chỉ có thể lúng túng giải thích: “Tần thiếp là bị kinh sợ quá mức…”
Vì sao lại kinh sợ?
Là vì trên mặt có máu, lo sợ sẽ để lại sẹo. Với nữ tử mà nói, chuyện này quả là chuyện cực kỳ nghiêm trọng, nàng ta hoảng hốt cũng là điều dễ hiểu.
Đỗ tài nhân hoảng loạn quay đầu nhìn về phía Tư Nghiên Hằng, trong mắt ngấn lệ, tựa như e rằng hắn sẽ cho là nàng ta chuyện bé xé ra to.
Hà tu dung thấy nàng ta giả vờ yếu đuối, chỉ cảm thấy như có gì đó mắc ở cổ họng, lúc trước còn không ngừng cãi lại nàng ta, giờ lại ra vẻ đáng thương làm gì?!
Sắc mặt Hà tu dung khó coi, đang định lên tiếng thì chợt nghe một tiếng “cạch” khe khẽ vang lên, nàng ta quay đầu lại nhìn về phía Tư Nghiên Hằng, lập tức im bặt.
Chỉ thấy Tư Nghiên Hằng đã buông dụng cụ xuống, quả óc chó vừa được bóc vỏ cũng bị hắn ném luôn lên bàn, hắn dùng khăn lụa lau tay, rồi ngẩng đầu nhìn Hà tu dung:
“Sao không nói nữa?”
Sắc mặt Hà tu dung tái nhợt, lập tức “phịch” một tiếng quỳ xuống đất: “Thần thiếp biết lỗi.”
Đỗ tài nhân nắm chặt lấy chăn gấm, nàng ta không hiểu tại sao Hà tu dung lại sợ hãi đến mức ấy, liền vô thức mở miệng: “Hoàng thượng…”
Tư Nghiên Hằng quay đầu nhìn sang.
Đỗ tài nhân lập tức nghẹn lời, sắc mặt cũng dần tái đi. Không phải nàng ta không muốn nhân cơ hội này giành lấy sự thương xót của hoàng thượng, mà là từ ánh mắt hắn nhìn nàng ta, hoàn toàn không có lấy một tia trìu mến, trong đôi mắt sâu thẳm kia chỉ có hờ hững và chán ghét.
Dường như Tư Nghiên Hằng không nhận ra sự sợ hãi của nàng ta, hắn đứng dậy, giọng nói bình thản:
“Đỗ tài nhân đã bị thương thì ở lại trong cung mà an dưỡng, chờ thương thế khỏi hẳn rồi hãy đến Triều Hòa cung thỉnh an.”
Lời này, chẳng khác nào cấm túc.
Dứt lời, Tư Nghiên Hằng ném chiếc khăn lau tay, xoay người rời đi, chiếc khăn nhẹ nhàng rơi xuống ngay trước mặt Hà tu dung.
Ánh mắt Đỗ tài nhân tràn đầy hoang mang.
Nàng ta không ngờ mình lại bị cấm túc, càng không ngờ hoàng thượng chẳng trách cứ Hà tu dung lấy một lời.
Nàng ta không hiểu, vì sao lại như thế?
Tống Chiêu nghi thu hết mọi chuyện vào mắt, chỉ lặng lẽ thở dài một tiếng.
Tác giả có lời muốn nói:
Nữ nga: Chậc, cũng khá nhàn hạ đấy chứ.
Tiểu Tư: ……