Nhà dịch/Edit+Beta: Mắm Thúi
Chử Thanh Oản ngủ một giấc ngon lành suốt đêm, đến sáng hôm sau tỉnh dậy liền hay tin Đỗ tài nhân bị cấm túc.
Nàng có phần kinh ngạc với kết cục này.
Nàng không ngờ Đỗ tài nhân chẳng những không chiếm được sự thương tiếc của Tư Nghiên Hằng, xem ra còn khiến hắn chán ghét?
Chử Thanh Oản lặng lẽ suy nghĩ, vẫn như thường ngày dẫn theo Tụng Hạ đến Triêu Hòa cung thỉnh an.
Khi thỉnh an, Chu quý phi cũng nhắc đến chuyện này, nghiêm nghị răn dạy:
“Trong cung có quy củ của trong cung, chớ nên làm loạn tôn ti.”
Chử Thanh Oản trông thấy Chu quý phi khi nói lời này liếc mắt nhìn Hà tu dung một cái, dường như có ý tứ khác trong lời nói. Điều khiến nàng bất ngờ hơn lại là phản ứng của Hà tu dung.
Dù mới nhập cung được ba ngày, nhưng qua vài lần tiếp xúc ngắn ngủi, nàng cũng mơ hồ nhận ra Hà tu dung không phải hạng người thu mình dè dặt.
Sau chuyện xảy ra ngày hôm qua, ở một mức độ nào đó, hoàng thượng trừng phạt Đỗ tài nhân cũng là đang thiên vị Hà tu dung. Ấy thế mà Hà tu dung lại chẳng lộ chút vẻ vui mừng, thậm chí cả vẻ kiêu ngạo những ngày trước cũng hoàn toàn biến mất?
Chử Thanh Oản không rõ đêm qua đã xảy ra chuyện gì, đành tạm thời gác lại nghi hoặc này.
Thỉnh an xong, Chử Thanh Oản một mình hồi cung như thường lệ, giữa đường gặp Cố mỹ nhân, nàng ta đang cùng cung nữ hái hoa chơi đùa trong ngự hoa viên.
Khoảng cách không xa, Cố mỹ nhân thoáng sửng sốt, gật đầu chào nàng:
“Chử tài nhân.”
Hai người từng có đôi chút tiếp xúc khi còn ở Trữ Tú cung, nhưng chẳng mấy thân thiết. Lúc này cũng không trò chuyện, chỉ thi lễ qua lại rồi mỗi người một ngả.
Về đến Ngọc Quỳnh Uyển, Lộng Thu đã xách cơm trưa trở về. Chử Thanh Oản hỏi Tụng Hạ: “Đêm qua hoàng thượng nghỉ tại nơi nào?”
Tụng Hạ như thường lệ không phụ kỳ vọng, báo lại tình hình thị tẩm tối qua: “Đêm qua hoàng thượng từ Trường Lạc cung ra, liền quay về tẩm điện, không truyền ai thị tẩm.”
Sở dĩ Chử Thanh Oản cố ý hỏi câu này, là vì trong ngự hoa viên đã chạm mặt Cố mỹ nhân.
Nàng có phần nghi hoặc, Cố mỹ nhân dù sao cũng là người đứng đầu nhóm tân phi lần này, sao lại giống như bị hoàng thượng lãng quên?
Chử Thanh Oản đè nén nỗi nghi hoặc trong lòng, lặng lẽ chờ đêm xuống.
Điều khiến đám nữ nhân trong hậu cung thất vọng là, tối nay thánh giá vẫn chưa tiến vào hậu cung. Chử Thanh Oản cũng không do dự, biết hôm nay Tư Nghiên Hằng sẽ không đến, liền sai người mang nước nóng vào rửa mặt nghỉ ngơi.
Liên tiếp mấy ngày sau, hoàng thượng đều nghỉ tại Dưỡng Tâm điện, Chử Thanh Oản cũng dần thích nghi với cuộc sống trong hậu cung.
Tính đến hiện tại, trong số các tân phi, chỉ có một mình Chử Thanh Oản được thị tẩm. Những phi tần nhập cung đã lâu có lẽ vẫn còn kiên nhẫn chờ đợi, nhưng những tân phi cùng đợt với Chử Thanh Oản thì bắt đầu đứng ngồi không yên.
Sau khi thỉnh an, số phi tần lưu lại trong ngự hoa viên ngày một đông. Dù sao, lần Chử Thanh Oản được thị tẩm cũng là do gặp thánh giá trong ngự hoa viên.
Các nàng ta không phải không biết hôm đó chỉ là trùng hợp, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, đành đánh liều trong lúc tuyệt vọng.
Ngay khi lòng người đang xao động, rốt cuộc thánh giá lại một lần nữa truyền người thị tẩm. Nhưng người được chọn không phải một trong số các tân phi, mà lại là Du phi nương nương vốn luôn được sủng ái.
Lộng Thu không nhịn được thì thầm: “Du phi nương nương quả thật là được hoàng thượng sủng ái.”
Chử Thanh Oản liếc nhìn Lộng Thu qua gương đồng, khẽ lắc đầu, không đáp lời.
Tụng Hạ vốn điềm tĩnh cũng không khỏi suy đoán: “Chắc hôm nay chủ tử sẽ gặp Du phi nương nương ở Triêu Hòa cung.”
Lời này so với đoán thì chẳng bằng nói là trêu chọc, khiến Chử Thanh Oản cũng không kìm được mà cong khóe mắt mỉm cười.
Ngoài lần đầu tiên thỉnh an khi nhập cung, từ đó về sau Du phi viện cớ thân thể nhị hoàng tử không khỏe mà không đến Triêu Hòa cung thỉnh an. Ai tinh mắt đều biết đây chỉ là cái cớ thoái thác, nhưng chẳng ai dám vạch trần, tránh khiến Chu quý phi mất mặt.
Tụng Hạ đoán không sai, rốt cuộc hôm nay Du phi cũng đến Triêu Hòa cung.
Chử Thanh Oản nghiêng đầu nhìn Tụng Hạ một cái, Tụng Hạ vội cúi thấp đầu, không dám để lộ nụ cười ở khóe mắt.
Có lẽ vì đêm qua thị tẩm, sắc mặt Du phi xuân sắc dào dạt. Nàng ta được đoàn cung nhân vây quanh rầm rộ tiến vào, lười nhác đảo mắt nhìn quanh, thấy chủ vị còn chưa có ai, liền cười như không cười nói: “Hoàng thượng thương bản cung vất vả, để bản cung nghỉ ngơi dưỡng sức, bản cung suýt nữa tưởng mình đến muộn thỉnh an hôm nay rồi.”
Lời này không biết là khoe khoang ân sủng hay có ý gì khác, những người để tâm liền đưa mắt nhìn về phía chủ vị, nhưng chẳng ai dám lên tiếng.
Dù Du phi có được sủng ái đến đâu, rốt cuộc trong cung vẫn là Chu quý phi nắm giữ quyền quản lý lục cung. Hiển nhiên mọi người vẫn sợ Chu quý phi hơn là kiêng dè Du phi.
Chử Thanh Oản cúi đầu uống trà, vờ như chẳng hiểu gì, bởi đây là chuyện tranh đấu giữa những người ở vị trí cao, loại cá bé như nàng chẳng thể can dự vào.
Khắp Triêu Hòa cung đều là tai mắt của Chu quý phi. Chưa được bao lâu sau khi Du phi nói câu ấy, từ nội điện liền truyền ra âm thanh, Chu quý phi được cung nữ đỡ ra. Ánh mắt nàng ta rơi thẳng lên người Du phi, dường như hoàn toàn không biết chuyện mới xảy ra, chỉ giả vờ quan tâm hỏi: “Nhị hoàng tử thế nào rồi, thân thể đã ổn chưa?”
Du phi cùng mọi người đứng dậy hành lễ, nhưng thắt lưng nàng ta còn chưa khom xuống hẳn đã đứng thẳng lên, ánh mắt khẽ nhướng: “Tạ nương nương quan tâm, Chu nhi đã không sao rồi.”
Chu quý phi như thể chẳng phát hiện sự qua loa trong lễ nghi của nàng ta, thản nhiên ngồi vào chỗ, đợi mọi người đứng dậy, ánh mắt liền tự nhiên dừng lại trên người Dương quý tần.
Chử Thanh Oản âm thầm quan sát vị trí chủ tọa, nhanh nhạy nhận ra ánh mắt của Chu quý phi chuyển hướng, trong lòng có linh cảm, e là Dương quý tần lại sắp bị kéo vào chuyện này rồi.
Không còn cách nào khác, Du phi có con, lại được sủng ái, điểm yếu duy nhất chính là nhị hoàng tử không phải con ruột nàng ta.
Quả nhiên, sắc mặt Chu quý phi mang theo vẻ quan tâm, như chợt nhớ ra điều gì liền nhắc tới: “Nghe nói dạo này Dương quý tần vì nhị hoàng tử sốt cao mà ăn không ngon ngủ không yên.”
Du phi nghe vậy, thần sắc lập tức trở nên lạnh lẽo.
Dương quý tần lén nhìn nàng ta một cái, đắng chát cúi đầu, dáng vẻ đầy ưu sầu bất lực, như thật sự nhớ mong mà không thể làm gì. Rồi lại không kìm được nhìn Chu quý phi đầy mong chờ.
Thấy thế, Dung Tiệp dư chỉ biết nhức đầu.
Chử Thanh Oản đưa tay che miệng, người tinh mắt đều thấy rõ Chu quý phi chẳng qua lấy Dương quý tần làm cái thang để chọc giận Du phi, vậy mà Dương quý tần còn dâng mình lên cho người ta lợi dụng?
Chu quý phi có chút không vừa mắt nhìn Du phi: “Rốt cuộc Dương quý tần vẫn là thân mẫu của nhị hoàng tử, máu mủ tình thâm. Ngần ấy thời gian rồi, ngươi vẫn không cho nàng ta đến thăm nhị hoàng tử hay sao?”
Một câu “máu mủ tình thâm” đối với Du phi mà nói, chẳng khác nào lời chói tai nhất.
Nàng ta lập tức sa sầm mặt mày: “Quý phi nương nương nói thì dễ dàng. Không phải công chúa bị hại suýt mất mạng, dĩ nhiên Quý phi nương nương chẳng thể thấu cảm nỗi lòng của thần thiếp.”
Thấy Du phi ăn nói không kiêng nể, sắc mặt Chu quý phi cũng sa sầm hẳn, nghiêm giọng: “Du phi, chú ý lời nói của ngươi!”
Chu quý phi nhập cung đã nhiều năm, dưới gối chỉ có một vị công chúa. Từ trước đến nay phủng Đại công chúa trong lòng bàn tay, quý như châu báu thì không cần phải nói, há có thể nghe lọt tai những lời rủa công chúa như vậy?
Đối với chuyện này, Du phi chỉ cười lạnh một tiếng, nàng ta châm chọc nhìn Chu quý phi:
“Chỉ một câu nói mà Quý phi nương nương cũng không chịu được, vậy làm sao khiến bổn cung có thể bình tâm đối đãi với kẻ suýt hại chết Chu nhi.”
Chu quý phi nghẹn lời, nàng ta cũng biết rõ Du phi có nghịch lân, nếu thật sự chọc giận nàng ta, thì dù là ai, nàng ta cũng sẽ chẳng nể mặt.
Dù sao, ai bảo hoàng thượng luôn đứng về phía nàng ta chứ?
Nghĩ đến đây, trong lòng Chu quý phi không khỏi nghẹn một hơi.
Cuối cùng Dương quý tần cũng không nhịn được: “Tần thiếp không hề hại Nhị hoàng tử!”
Đối với Chu quý phi, Du phi chỉ dùng lời châm biếm mỉa mai, nhưng với Dương quý tần thì chẳng cần kiêng dè, nàng ta quát thẳng:
“Ngươi câm miệng! Đừng để bổn cung nghe thấy ba chữ ‘Nhị hoàng tử’ từ miệng ngươi nữa, ngươi cũng xứng nhắc tới hay sao?”
Sắc mặt Dương quý tần lập tức trắng bệch như tờ giấy.
Dung Tiệp dư cuối cùng không thể khoanh tay đứng nhìn, nàng ta thở dài một tiếng: “Du phi nương nương, chuyện năm xưa tuyệt đối không phải do Dương quý tần cố ý gây ra, người cần gì cứ phải nhắm vào nàng ta như vậy, khiến người thân đau lòng, kẻ thù lại hả hê.”
Một câu “khiến người thân đau lòng, kẻ thù lại hả hê” khiến ánh mắt vài người ở đó khẽ dao động, rồi nhanh chóng cúi đầu, che giấu cảm xúc.
Mọi người xung quanh thấy các vị chủ vị tranh chấp kịch liệt, đều kinh hãi đến mức không dám thở mạnh, giống như Chử Thanh Oản, chỉ biết cúi đầu nhìn mũi, mũi nhìn tâm, sợ bị ánh mắt của vị nương nương nào đó quét tới.
Du phi nhìn về phía Dung Tiệp dư, ánh mắt nàng ta lóe lên, hừ lạnh một tiếng:
“Ngươi cùng nàng ta là cá mè một lứa, đương nhiên không thấy nàng ta sai. Người ta nói hổ dữ còn không ăn thịt con, nhưng sao ngươi biết được nàng ta không phải kẻ vì lợi ích của bản thân mà ra tay với chính cốt nhục ruột rà.”
Giọng nàng ta càng lúc càng thâm trầm: “Phải biết, người không thể nhìn bề ngoài mà đoán lòng dạ.”
Dung Tiệp dư nghe vậy thì chau mày, không rõ rốt cuộc Du phi nương nương có ý gì.
Dương quý tần đã hoàn toàn giận dữ lẫn phẫn uất: “Người gièm pha tần thiếp trước mặt hoàng thượng cũng đành, nay còn muốn đổ hết tội lỗi lên đầu tần thiếp, hận không thể khiến tần thiếp không thể sống yên ổn trong cung. Rốt cuộc thì tần thiếp đã đắc tội với Du phi nương nương ở chỗ nào, khiến người căm hận đến mức này?!”
Du phi thấy nàng ta rõ ràng biết mà còn hỏi, ánh mắt liền lạnh xuống hẳn: “Ngươi là cái thứ gì mà dám chỉ mặt chất vấn bổn cung?”
Thấy tình hình hoàn toàn loạn cả lên, Chu quý phi chau mày thật chặt. Dù nàng ta thấy hả hê khi Du phi và Dương quý tần bất hòa, nhưng không có nghĩa nàng ta muốn thấy hai người đó cãi cọ giữa Triêu Hòa cung và trước mặt bao người.
Nàng ta cất cao giọng: “Đủ rồi! Cũng không xem đây là nơi nào mà dám vô lễ đến vậy!”
Không khí xung quanh lập tức tĩnh lặng.
Dương quý tần vì bị quát mà cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cúi gằm đầu xuống, mồ hôi lạnh ướt lưng.
Khác với Dương quý tần, Du phi liền đẩy chén trà bên cạnh ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng ta, rõ ràng là chưa định buông tha chuyện này.
Chu quý phi xoa trán, cảm thấy Du phi dựa vào sự sủng ái của hoàng thượng mà ngày càng không coi nàng ta ra gì. Dù chuyện là do nàng ta gợi lên, nhưng nàng ta cũng chẳng buồn can thiệp vào ân oán giữa Du phi và Dương quý tần, chỉ phiền não phất tay:
“Được rồi, cả ngày không có ai an phận, đều lui xuống cả đi.”
Chử Thanh Oản vừa được xem một hồi kịch hay, cảm thấy ngay cả nước trà trong miệng cũng trở nên ngon hơn, thấy đã tan buổi thỉnh an, liền vội vàng buông chén trà, giống như bao người khác lặng lẽ rời khỏi Triêu Hòa cung.
Ra khỏi Triêu Hòa cung, nàng thấy bước chân của mọi người đều chậm rãi, nàng liền hiểu rõ trong lòng, cũng thả chậm bước đi.
Quả nhiên, phía trước truyền đến giọng nói cười nhạo của Du phi:
“Vừa rồi trong Triêu Hòa cung, chẳng phải Dương quý tần còn ngạo mạn lắm sao? Sao giờ lại im lặng rồi?”
Dương quý tần bị cung nhân ép quỳ trên đất ngay trước công chúng, thật sự vô cùng thê thảm. Nàng ta ngẩng đầu lên, phẫn hận nhìn Du phi, nhưng lại không còn dũng khí để mở miệng cãi lại.
Dung Tiệp dư nhíu mày nhìn cảnh tượng này, nàng ta biết rõ trong lòng, nàng ta căn bản không cản nổi Du phi.
Nàng ta mà dám mở miệng, sợ rằng cũng chỉ rơi vào kết cục giống Dương quý tần mà thôi.
Chử Thanh Oản thu hết cảnh này vào trong mắt, nàng không hiểu rõ về Dung Tiệp dư, dù sao nàng ta cũng đã nhập cung nhiều năm, bản thân nàng và Dung Tiệp dư lúc còn ở ngoài cung cũng không có mấy lần tiếp xúc.
Chỉ là tình cảnh trước mắt khiến Chử Thanh Oản không khỏi khẽ nhíu mày.
Nàng cảm thấy việc Dung Tiệp dư kết bè kết cánh với Dương quý tần, thực sự có phần không sáng suốt.
Tác giả có lời muốn nói:
Nữ nga: Ăn dưa đi, ăn dưa đi.
Tiểu Tư: Có muốn gặm thêm chút hạt dưa không?
【Muốn chứ, muốn chứ.】
【Có nhận ra không, đối với người khác thì Du phi luôn lười đáp lời, hoặc rất điềm tĩnh, chỉ riêng khi đối mặt với Dương Quý tần mới để lộ cảm xúc thật.】