Tỷ tỷ từ nhỏ đã thích bắt nạt nàng
Đới Giai thị tên là Phúc Cách, nàng có một người tỷ tỷ tên là Mã Tế Cách.
Tỷ tỷ từ nhỏ đã thích bắt nạt nàng.
Khi Phúc Cách còn nhỏ đặc biệt thích ăn thịt đầu heo, tỷ tỷ mỗi lần nhìn thấy đều phải cười nhạo nàng: "Cả ngày ăn cái này, chính muội đều sắp béo thành cái đầu heo rồi!"
Ngạch nương phải làm quần áo mới cho các nàng, tỷ tỷ nhanh tay nhanh mắt, giành lấy hai mảnh vải đẹp nhất nắm chặt trong tay: "Ta là đại tỷ, ta chọn trước!"
Phúc Cách nhìn hai mảnh vải đó – nàng cũng thích lắm chứ, nhưng nàng không dám giành với tỷ tỷ.
Đến khi ngạch nương hỏi đến, Phúc Cách dưới ánh mắt dò xét của tỷ tỷ, nói với ngạch nương: "Con không thích cái đó..."
Tỷ tỷ còn rất lười, chẳng muốn học, chẳng muốn làm gì cả.
Nàng quẳng hết bài thêu thùa mà ngạch nương giao cho Phúc Cách: "Đây là vì tốt cho muội đấy biết không? Học giỏi cái này sau này dễ gã chồng."
Phúc Cách không dám phản kháng, cúi đầu thở hổn hển thêu khăn tay, thêu túi tiền, thêu quần áo cho tỷ tỷ, càng thêu càng đẹp.
Đến khi nàng định bắt đầu thêu của hồi môn cho tỷ tỷ…
Thì tỷ tỷ bị bệnh.
Ngạch nương không dám cho nàng biết, nhưng tỷ tỷ đã vài ngày không đến bắt nạt nàng, nàng đương nhiên sẽ biết.
Phúc Cách mang theo món xôi sen kẹp nếp mà tỷ tỷ thích ăn nhất, lén đến sân của tỷ tỷ, nhìn thấy tỷ tỷ sắc mặt tái nhợt nằm trên giường ho khan.
Tỷ tỷ thấy nàng, gọi nàng lại gần, bóp má nàng hỏi: "Sao muội lại đến đây? Tất của ta thêu xong chưa?"
Phúc Cách:...
Phúc Cách xoa xoa cái má bị véo đau, sợ hãi nói: "Chỉ, chỉ còn thiếu một chút..."
Tỷ tỷ trừng mắt: "Hai ngày rồi mà còn chưa thêu xong?! Thế thì còn không mau đi thêu, chạy đến đây làm gì!"
Phúc Cách sợ đến mức chạy nhanh về phòng thêu tất.
Ngày hôm sau cầm tất đến tìm tỷ tỷ.
Tỷ tỷ xem đi xem lại, gật đầu: "Ừm, thêu cũng được."
Phúc Cách vừa định vui mừng, tỷ tỷ nắm bím tóc nàng nói: "Đi, ta muốn một tấm ga trải giường mới, đi thêu cho ta một cái."
Phúc Cách:...
Tỷ tỷ nắm xong bím tóc lại véo má nàng: "Nhanh lên đấy! Thêu không đẹp sẽ đánh muội!"
Phúc Cách lại về phòng thêu ga trải giường, lần này mất rất nhiều thời gian, nàng không nhịn được lại đi xem tỷ tỷ…
——Tỷ tỷ càng gầy.
Lần này Phúc Cách đến, tỷ tỷ hiếm hoi không bắt nạt nàng.
Tỷ tỷ nắm lấy tay nàng, xoa nắn đầu ngón tay nàng hỏi: "Mệt không?"
Phúc Cách lắc đầu: "Không mệt."
Phúc Cách dựa vào người tỷ tỷ, cẩn thận hỏi nàng: "Tỷ tỷ, khi nào tỷ mới khỏe lại ạ..."
Tỷ tỷ không nói gì, Phúc Cách có chút sợ hãi.
Tỷ tỷ ôm nàng một cái, rồi bảo nàng quay về.
Phúc Cách thêu xong ga trải giường, nàng cầm đi đưa cho tỷ tỷ
——Tỷ tỷ đang ngủ.
Nàng gọi tỷ tỷ rất lâu, tỷ tỷ mới tỉnh lại.
Phúc Cách đưa ga trải giường cho tỷ tỷ xem: "Tỷ tỷ người có thích không ạ?"
Tỷ tỷ cười, nhăn bím tóc nàng: "Thích."
Phúc Cách đặc biệt vui vẻ: "Vậy muội lại thêu cho tỷ một bộ nữa, tỷ tỷ người phải nhanh khỏe lên nha!"
Tỷ tỷ đột nhiên khóc.
Phúc Cách luống cuống tay chân lau nước mắt cho tỷ tỷ: "Tỷ tỷ đừng khóc, đừng khóc."
Sau đó Phúc Cách cũng khóc.
Hai tỷ muội ôm nhau khóc nức nở.
Khóc xong, tỷ tỷ ôm nàng nói chuyện: "Sau này muội không được làm bộ dáng bánh bao nữa nghe không!"
Phúc Cách: "Bộ bánh bao là bộ dáng gì ạ?"
Tỷ tỷ trừng nàng.
Phúc Cách rụt mình vào lòng tỷ tỷ: "À, vâng ạ."
Tỷ tỷ lải nhải: "Sau này nếu mấy người nhà tam thúc lại bắt nạt muội, muội cứ học ta mà cãi lại bọn họ! Cãi chết bọn họ! Cương trực đối mặt! Xem ai sợ ai!"
Phúc Cách:...
"Sau này không cần làm việc dưới đèn nữa, hỏng mắt..."
"Vâng."
"Dạo này sao không thấy muội ăn thịt đầu heo? Ăn nhiều một chút, ăn cho béo một chút thì không cần vào cung..."
...
"Phúc Cách, Phúc Cách,"
Tỷ tỷ gọi nàng: "Phúc Cách nhỏ của ta."
"Sau này không có ta, muội biết phải làm sao đây..."
——Tỷ tỷ đã không còn.
Mọi người đều khóc, chỉ riêng Phúc Cách không khóc.
Ngạch nương ôm nàng: "Con ơi, muốn khóc thì cứ khóc đi."
Phúc Cách không nói gì.
Nàng canh bên quan tài ba ngày ba đêm, không ăn không uống, mặc kệ ngạch nương gọi thế nào cũng không chịu rời đi, cuối cùng ngất xỉu trước bài vị.
Phúc Cách sốt cao, hôn mê mơ màng vài ngày mới tỉnh lại.
Ngạch nương nhìn như già đi mười tuổi, ôm nàng run rẩy.
Phúc Cách dường như đã khá hơn, nàng ăn uống bình thường, ngủ bình thường, nhưng người lại ngày càng gầy đi.
Ngạch nương không yên tâm, mời tỷ muội nhà tam thúc đến thăm nàng.
Ba tiểu cô nương vây quanh Phúc Cách, cẩn thận hỏi nàng: "Phúc Cách, muội có khỏe không?"
Phúc Cách giống tỷ tỷ trợn mắt, cãi lại họ: "Gọi ta là gì? Ta là Mã Tế Cách!"
Các tiểu cô nương kinh hãi, chạy như bay đi tìm đại bá mẫu!
Ngạch nương không dám mời đại phu, sợ để người ngoài biết chuyện này, sẽ hủy hoại Phúc Cách.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn tiểu nhi nữ ngày càng giống tỷ tỷ đã mất.
Phúc Cách không còn thích ăn thịt đầu heo nữa, mỗi ngày đều muốn ăn xôi sen kẹp nếp.
Phúc Cách ngày càng thích cãi lại người khác, giống như một tiểu ớt cay khiến người ta phải sặc.
Phúc Cách không bao giờ để người khác bắt nạt mình nữa.
Tiểu muội nhà tam thúc muốn cướp trâm cài tóc mới của nàng, Phúc Cách đuổi theo đánh cho một trận...
Nhưng Phúc Cách vẫn thích thêu thùa.
Nàng không ngừng thêu, thêu, cuối cùng cũng thêu xong trọn bộ của hồi môn.
Và cả bộ ga trải giường nhỏ kia, bộ trước đã bị tỷ tỷ mang đi, Phúc Cách liền thêu thêm một bộ nữa.
Trừ bộ ga trải giường nhỏ này, Phúc Cách đem tất cả những thứ khác dọn đến sân của tỷ tỷ, một mồi lửa thiêu rụi hết!
Phúc Cách ôm bộ ga trải giường nhỏ đối diện đống lửa lẩm bẩm tự nói: "Tỷ tỷ, người có thích không?"
Sau đó nàng liền hôn mê bất tỉnh trong tiếng thét chói tai của ngạch nương.
Chuyện sau đó Phúc Cách nhớ không rõ lắm.
Sau này, Phúc Cách phải tham gia tiểu tuyển, nàng được lựa chọn.
Ngạch nương lo lắng và sợ hãi đưa nàng vào cung, bảo nàng đừng sợ.
Phúc Cách không sợ hãi, từ khi tỷ tỷ mất đi, không còn chuyện gì có thể làm nàng sợ hãi hơn.
Phúc Cách đến ở tại Trữ Tú cung.
Nàng gặp một người có ánh mắt đặc biệt giống tỷ tỷ!
Người đó hỏi nàng: "Tiểu nha đầu muội bao nhiêu tuổi rồi? Mười ba? Bé vậy sao..."
Nàng xoa đầu Phúc Cách, đưa cho Phúc Cách một nắm hạt dẻ: "Của muội đây, ta vừa mới rang bằng chậu than, thơm lắm!"
Buổi tối mọi người cùng nhau dùng bữa, Phúc Cách nhìn thấy thịt đầu heo!
Người kia gắp cho nàng một đũa: "Muội gầy quá, phải ăn nhiều thịt, lớn lên béo một chút. Có phải muội thích ăn cái này không?" Vừa rồi đôi mắt đều sáng lên kia mà.
Phúc Cách ngơ ngác nhìn nàng.
Buổi tối, người kia đưa cho Phúc Cách một cái bình nước nóng đang ấm: "Lạnh quá, ta thấy muội hình như không chịu được lạnh, dùng cái này ủ chăn cho ấm đi."
Phúc Cách cuộn mình trong chăn ấm, lén lút khóc.
Tỷ tỷ, là người đã trở lại sao?
Thật vậy chăng?
— Nhưng đó không phải tỷ tỷ, tuy rằng thật sự rất giống tỷ tỷ.
Nhưng Phúc Cách vẫn rất thích người tỷ tỷ này.
Nàng hỏi: "Tiểu muội muội, muội tên gì vậy?"
Nàng muốn trả lời nàng thật nhiều lần: Tỷ tỷ, ta là Phúc Cách mà!
Là tiểu Phúc Cách của người...
Phúc Cách lén lút quan sát người tỷ tỷ này, nhưng nàng không dám nói chuyện với tỷ ấy, sợ tỷ ấy hiểu lầm mình muốn nịnh bợ nàng.
Phúc Cách muốn ở gần tỷ ấy hơn, muốn người tỷ tỷ này có thể thích mình. Nàng thêu khăn tay, thêu túi tiền, thêu quần áo cho tỷ tỷ, nhưng chỉ dám đưa một chút cho nàng.
Phúc Cách phát hiện Giác Thiền thị luôn đi tìm tỷ tỷ, lại còn muốn lợi dụng tỷ tỷ, Phúc Cách ghét nàng ta!
——Tỷ tỷ đã dọn đi rồi.
Phúc Cách đi gặp tỷ tỷ, cuối cùng cũng đưa được túi tiền ra.
Tỷ tỷ lại cho nàng rất nhiều chỉ thêu.
Phúc Cách vùi đầu thêu tất cho tỷ tỷ.
——Tỷ tỷ dọn đến nơi xa hơn...
Phúc Cách thật sự rất nhớ tỷ tỷ.
Thẩm Hạm nhớ đến em gái mình, cảm thấy Đới Giai thị có thể gặp phải chuyện khó xử, liền bảo Tử Phù gửi lại thiếp cho nàng, mời nàng đến dùng bữa tối.
Phúc Cách nhận được thiếp bái đến Vĩnh Hòa cung, nhưng vẫn như trước ngồi im bên bàn không nói lời nào.
Thẩm Hạm đành tự mình mở lời: "Gặp phải chuyện khó xử sao?"
Phúc Cách cúi đầu nhìn mặt bàn: "Không có."
Thẩm Hạm bất đắc dĩ: "Vậy là quần áo mùa đông không đủ dùng?"
Nàng bảo Tử Phù chuẩn bị hai thất lụa, một chiếc áo lông chồn, sợi bông và bông, nghĩ rằng chỉ tặng cho một mình nàng thì không quan trọng.
Phúc Cách lắc đầu: "Đủ dùng."
Thẩm Hạm hết cách: "Vậy muội lần này đến đây là để làm gì?"
Chắc không thể chỉ là đến thăm nàng thôi chứ?
Phúc Cách nghẹn nửa ngày, cuối cùng cũng lấy hết can đảm, nặn ra một lý do: "Tỷ tỷ, có cần ta giúp thêu quần áo mùa đông không ạ?"
Thẩm Hạm vẫn chưa kịp phản ứng: "Cái gì?"
Thích thêu thùa đến mức này sao?
Phúc Cách lại quay mặt nhìn viền bàn, không nói gì, trên mặt có chút hồng.
Thẩm Hạm đã hiểu ra!
Thẩm Hạm có thêm một cái đuôi nhỏ.
Phúc Cách trở thành khách quen của Vĩnh Hòa Cung, mỗi ngày đều giúp Tử Phù và các nàng làm quần áo mùa đông.
Lục Y lén lút nói với Tử Phù: "Đới Giai khanh khách thêu cũng thật khéo a." Nàng cảm thấy không kém gì tay nghề của phòng thêu, hơn nữa nàng còn tự mình vẽ được mẫu thêu.
Tử Phù cũng cảm thấy vậy, mặc dù nghĩ như vậy có chút dĩ hạ phạm thượng, nhưng có Đới Giai khanh khách giúp đỡ, các nàng thật sự thoải mái hơn nhiều.
Các cung nhân của Thẩm Hạm cũng không có ý kiến gì với Đới Giai thị.
Gần đây, cuộc sống trong cung rất buồn tẻ, hậu cung tuy có một vài mâu thuẫn lợi ích, nhưng thật ra không phải ai cũng đấu đá như gà chọi.
Rất nhiều phi tần có giao hảo, ngày thường tụ tập cùng nhau trò chuyện, thêu thùa may vá, ghé thăm nhau giết thời gian.
Thứ hai, Đới Giai thị rõ ràng không phải vì lợi dụng chủ tử mà đến — mỗi lần nghe nói Hoàng Thượng muốn đến, nàng đều là người đầu tiên chạy đi.
Một cô nương đáng yêu, toàn tâm toàn ý vì chủ tử của họ như vậy, lại có thể bầu bạn cùng chủ tử, không đến nỗi quá cô đơn, Tử Phù và những người khác đương nhiên không có ý kiến gì với nàng.
Năm nay mùa đông đến đặc biệt sớm, các cung sớm đã đốt chậu than để sưởi ấm.
Thẩm Hạm và Phúc Cách ngồi trên giường đất sưởi ấm, hai người đã ở chung vài tháng, điều đặc biệt là tuy tuổi tác có chênh lệch, nhưng tính cách lại rất hợp nhau — họ đều chỉ muốn an ổn ở nơi này mà sống tốt.
Có Phúc Cách bầu bạn, Thẩm Hạm cảm thấy những ngày tháng trong cung cuối cùng cũng không còn khó khăn như vậy.
Phúc Cách tay cầm khung thêu đang chăm chú thêu, Thẩm Hạm bò đến gần nhìn: "Lại là tất sao? Chẳng phải đã nói với muội, những cái thêu trước đủ dùng rồi sao? Đừng thêu nữa, thêu nhiều hỏng mắt đấy."
Phúc Cách lắc đầu: "Trước đây không đủ dày, mùa đông lạnh, muốn mặc vải bông độn. "
Thẩm Hạm bó tay với nàng, từ giỏ thêu lấy sợi chỉ cùng nàng xỏ chỉ: "Mấy ngày nay thời tiết thay đổi, buổi sáng lạnh, muội đến nhớ mặc dày một chút, mang theo lò sưởi tay, đừng để bị lạnh biết không?"
Phúc Cách gật đầu: "À, vâng ạ."
Nàng nghĩ nghĩ, lại lắc đầu: "Đi từ Ngự Hoa Viên thì không sao, không lạnh đâu."
Từ Trữ Tú cung đến Vĩnh Hòa cung gần như phải đi qua hơn nửa cung thành, Phúc Cách mỗi lần đến đây đều phải xuất phát từ sáng sớm, đi bộ vài tiếng đồng hồ, chỉ để được ở cùng nàng lâu hơn một chút.
Sau bữa tối Hoàng Thượng thường sẽ triệu người, trùng với ngày Thẩm Hạm thị tẩm hoặc tiếp giá, nàng không ở lại được bao lâu liền phải quay về.
Sau vài lần đi lại như vậy, chân Phúc Cách bắt đầu nổi mụn nước không ngừng.
Nhưng Thẩm Hạm cũng không thể không cho nàng đến.
Cung cấm cô tịch, mỗi ngày khô khan ngồi trong phòng chờ đợi một nam nhân lâm hạnh, là một chuyện bất đắc dĩ lại đáng buồn...
Thẩm Hạm cũng biết thân phận của hai người rất khó xử, cũng không có gì quá sâu đậm, đột nhiên thân thiết với nhau như vậy thật khó hiểu.
Nàng cũng biết ở cung đình nên có lòng đề phòng — nàng cũng vẫn luôn rất cảnh giác.
Nhưng... nàng cũng là một con người, cũng sẽ mệt mỏi, sẽ sợ hãi, sẽ cô đơn.
Đột nhiên bị ném đến nơi này, lúc nào cũng phải đề phòng người này, cẩn thận người kia, mỗi ngày trong đầu toàn là những tính toán và ý tưởng hỗn loạn.
Không có người thân bạn bè nào bên cạnh, sự quan tâm và thiện ý dường như trở thành thứ xa vời, khó lòng cầu được.
Thẩm Hạm... thực sự mệt mỏi.
Tử Phù và những người khác vì thân phận mà chỉ có kính sợ đối với nàng, không thể cho nàng sự "đồng hành" mà nàng mong muốn.
Còn Phúc Cách, dù chỉ là ánh mắt có một chút tương tự, nhưng nàng lại thật sự cảm nhận được thiện ý từ nàng ấy, hơn nữa đó là sự thiện ý đơn thuần dành cho nàng, không phải cho "chủ tử" hay "khanh khách", mà chỉ là cho chính con người nàng.
Thẩm Hạm chưa đến mức không phân biệt được thật giả của một cô nương 13 tuổi.
Nàng cũng đã nghe qua câu chuyện của Phúc Cách, đã biết nguồn gốc của sự thiện cảm này. Nàng cũng đã từng do dự...
Nhưng cuối cùng, nàng vẫn không muốn đẩy đi chút ấm áp này.
Hoàn cảnh là hoàn cảnh, lòng người là lòng người.
Hoàn cảnh có thể xấu, nhưng không có nghĩa là lòng người đều xấu, càng không có nghĩa là tất cả những nữ nhân khác ngoài nàng đều là kẻ ác.
Họ bị ép buộc phải có những mối quan hệ phức tạp, nhưng không có nghĩa là họ nhất định phải bị ràng buộc bởi những mối quan hệ đó, nhất định phải đấu đá như gà chọi vì một nam nhân, rồi trở thành kẻ thù.
Không có nghĩa là họ không thể trao đi thiện cảm và lòng tốt của bản thân, không thể hưởng thụ sự ấm áp từ đối phương.
Càng không có nghĩa là nữ nhân không thể thích nữ nhân, trở thành bằng hữu...
Còn về tương lai sẽ ra sao, sẽ có những thay đổi gì, cứ để tương lai tính sau.
Hiện tại đối với Thẩm Hạm mà nói, có thể nhận được một phần thiện ý như vậy, một người bạn đồng hành, quả thực là nằm mơ cũng không dám nghĩ tới...
Khi Phúc Cách nghe Thẩm Hạm hỏi về những vết mụn nước trên chân mình, nàng ấy thản nhiên nói: "Không sao đâu ạ, muội đều chích hết rồi, chích nhiều lần là không mọc nữa đâu."
Thẩm Hạm bảo nàng cởi giày tất, rồi bôi thuốc lại cho nàng: "Nhìn có vẻ đỡ hơn những lần trước rồi, nhưng vẫn lành chậm quá."
Thẩm Hạm nghi hoặc nhìn nàng: "Ta dặn muội về ngâm chân bằng thuốc, muội có ngâm không? Hay là lại nằm xuống ngủ luôn không bôi thuốc?"
Chân Phúc Cách co rụt lại, ánh mắt hơi lảng tránh: "Cái đó..."
Thẩm Hạm trừng mắt, vừa định nói nàng hai câu, Tử Phù tiến vào nói: "Chủ tử, Quý Luân nói Nạp Lạt khanh khách của Dực Khôn cung vừa sinh một tiểu a ca."
Thẩm Hạm sửng sốt: "Cái gì? Đến ngày rồi sao?"
Mới có mấy tháng?
Thẩm Hạm nhẩm tính, tháng tám sao?
~~Edit chương này khóc huhu 😭