Thẩm Hạm có chút nhớ tiểu gia hỏa
Thẩm Hạm nhìn hai món ăn trước mặt, một món măng mùa đông xào gà, một món bí đao nhồi thịt. May mà trời vẫn chưa lạnh, thức ăn lấy ra từ thiện hộp vẫn còn nóng hổi. Nếu là mùa đông, từ Ngự Thiện phòng đến Vĩnh Hòa cung, chắc đã nguội ngắt rồi.
Hai món chính bày biện tinh xảo, nhìn thì ngon thật nhưng ăn thì không hết nổi.
Thẩm Hạm nếm thử mỗi món một chút, rồi bảo Tử Phù cất đi để sáng mai ăn sáng – ngự thiện ngon lành như vậy, mỗi lần đến tay Thẩm Hạm lại chỉ có thể thành bánh bao ngâm canh hâm lại cơm, thật là bất đắc dĩ.
Khi Huyền Diệp đến dùng bữa, Thẩm Hạm nói đến chuyện này, Huyền Diệp khó hiểu: "Bánh bao ngâm canh?" Bánh bao ngâm canh gì?
Thẩm Hạm múc một chén thịt kho tàu nhỏ, xé bánh bao thành từng miếng nhỏ ngâm vào canh: "Cứ như vậy, bánh bao chấm canh ăn rất ngon."
Trước kia ở nhà nàng thường xuyên ăn như vậy, bánh bao này vừa tiện lợi lại ngon miệng, đặc biệt là đồ ăn thừa từ bữa trước, chấm bánh bao càng thơm.
Huyền Diệp:...
Lúc này nên nói gì đây?
"Cũng không cần như vậy..."
Như vậy cái gì đây?
Huyền Diệp cũng không nói rõ được.
Cung kính như vậy?
Cung kính là chuyện tốt, nhưng nhìn nàng cũng không giống vì quy củ mà ăn như vậy.
Đơn giản như vậy?
Xem nàng ăn ngon lành còn rất vui vẻ.
Cuối cùng Huyền Diệp đành nói: "Sau này ban thưởng đồ ăn ăn không hết thì thôi, không cần thiết ngày hôm sau ăn đồ thừa."
Hắn ban thưởng đồ ăn đâu phải để làm nàng no đến chết.
"Nếu nàng thích món đó, hôm nào trẫm lại cho người làm cho nàng."
Thật là, nàng luôn có nhiều ý tưởng kỳ quái như vậy, mỗi lần đều làm hắn vừa buồn cười lại cạn lời.
Bản thân Huyền Diệp cũng không tham ăn tham uống, đối với thức ăn gì cũng cảm thấy bình thường.
Nhưng hắn phát hiện Ô Nhã thị thật sự rất thích những thứ này, tâm tư đều đặt vào ăn và mặc.
Huyền Diệp nghĩ nghĩ: "Trẫm cho người ở thiện phòng thêm cho nàng một người trực ca quản xuyến, sau này muốn ăn gì cứ bảo người làm cho nàng."
Ý này là ở phía đông nội thiện phòng mở riêng một bếp nhỏ cho Thẩm Hạm, muốn ăn gì có thể tùy lúc.
Tuy không bằng có phòng bếp riêng, nhưng cũng là đãi ngộ rất tốt.
Hiện giờ trong cung chỉ có Mã Giai Phúc tấn và Ô Lạp Na Lạp Phúc tấn có đãi ngộ này, đây là vì hai người đều có a ca, để khi hài tử có nhu cầu đột xuất.
Thẩm Hạm lại được tăng đãi ngộ, trong lòng vừa vui mừng vừa thấp thỏm.
Vui mừng vì Hoàng Thượng gần đây đối đãi với nàng càng ngày càng tốt, thăng chức tăng lương, cuộc sống của nàng càng ngày càng thoải mái.
Nhưng Thẩm Hạm trong lòng lại không thể kiềm chế được sự lo lắng sợ hãi.
Nàng đột nhiên được sủng ái như vậy thật sự không sao chứ?
Thật sự sẽ không bị người khác ghen ghét sao?
Nếu có người hại nàng thì sao?
Tuy trong cung mọi đường kim mũi chỉ, mọi khoản ăn uống đều được ghi chép đầy đủ, chuyện hạ độc hay hạ dược là không cần nghĩ, nhưng lỡ như có người dùng thủ đoạn ngầm thì sao?
Ngay cả Mã Giai thị, người có hài tử, được sủng ái mười mấy năm, vẫn không ngăn được những âm mưu không ngừng của hậu cung.
Nàng, một người không có gia thế, hai không có hài tử, chỉ dựa vào một khuôn mặt mà được Hoàng Thượng yêu thích, chẳng phải một ngón tay cũng có thể bóp chết nàng sao?
Thẩm Hạm lo lắng sợ hãi, nhưng lại không nghĩ ra biện pháp giải quyết.
Nàng không thể từ chối sủng ái – lỡ như chọc Hoàng Thượng chán ghét thất sủng, chỉ sẽ sống thảm hại hơn, chết càng nhanh.
Nàng cũng không thể tránh sủng ái – tân nhân không ngừng đến, Hoàng Thượng không có người này thì có người khác, không mấy ngày sẽ vứt nàng ra sau đầu.
Nàng có thể làm, chính là liều mạng giữ lại ánh mắt của Hoàng Thượng, tìm cách làm hắn thích nàng hơn.
Có lẽ một ngày nào đó ngồi trên địa vị cao, sẽ không cần phải lưng như kim châm thế này nữa...
Qua tháng chín, thời tiết ngày càng lạnh xuống, đến lúc đổi mùa.
Thẩm Hạm được phong làm tiểu Phúc tấn vào tháng tám, nhưng phủ Nội Vụ lại rất nể tình, bù luôn phần phân lệ của nửa năm trước.
Tử Phù cầm danh sách nói: "Lần này từ phủ Nội Vụ lĩnh về có một cuộn lụa Oa trắng nguyệt, lụa vân đỏ thẫm, lụa vân xanh lục mỗi thứ một cuộn, hai thất lụa y tố nguyên thanh, hai thất lụa tố đỏ thẫm, một cuộn lụa mũ xanh đá, một cuộn lụa dương đỏ thẫm, một cuộn lụa cung xanh lục. Cộng thêm phần phủ Nội Vụ bù xuống, tổng cộng hai mươi thất." ①
Thẩm Hạm mở rương xem đống vải vóc này, tuy trên danh sách đều ghi là xanh đỏ sặc sỡ, nhưng thực tế màu sắc khá đẹp. Thẩm Hạm nhìn thấy màu đỏ giống như hồng đào và hồng lựu hơn.
Những phần vải ban xuống này hai rương màu sắc thanh nhã hơn, màu xanh lục gần giống màu trà và xanh hành.
Ngoài vải vóc, bên cạnh còn có ba cái rương lớn.
Thẩm Hạm: "Mấy cái này là?"
Tử Phù tiếp tục đọc danh sách: "Ngoài lụa cung, lần này còn lĩnh về sa, là, lăng mỗi thứ hai thất, bốn thất tơ xe, ba thất vải Cao Ly, sáu thất vải mao thanh, sáu thất vải thâm lam, ba thất vải thô, còn có số lượng không đều chỉ vàng, nhung, bông tuyến và bông."
Tử Phù chỉ vào rương cuối cùng này nói: "Rương này là da lông dùng cho trang phục mùa đông, lông chồn bốn tấm, lông chồn ô lạp mười tấm."
Thẩm Hạm:...
Khá là, ngáo ngơ.
Mấy ngày trước nàng còn đang cảm thán hậu cung hiểm ác, lòng quân khó dò, nói không chừng ngày nào đó sẽ nhan sắc chưa tàn mà ân ái đã đoạn...
Hôm nay lại đột nhiên phát hiện mình biến thành một phú bà, sở hữu một tủ quần áo siêu xa hoa!
Thế giới thay đổi quá nhanh, ta có chút không thể tiếp nhận ~
Thẩm Hạm, người đang chìm đắm trong biển vải vóc, bắt đầu cố gắng hồi tưởng lại những kiểu trang phục đẹp của phụ nữ Mãn Thanh, nhất định không thể lãng phí mỗi một thước lụa.
Trời lạnh thật nhanh, năm nay lại là năm đầu tiên Thẩm Hạm nhập cung, trang phục mùa đông của nàng cơ bản là một khoản trống rỗng.
Phòng thêu có thể làm một phần, nhưng kiểu dáng do chủ tử tự thiết kế, Tử Phù không muốn để người ngoài biết, dù sao hiện tại nhân lực cũng nhiều, vẫn là tự các nàng làm đi.
Để không chậm trễ việc sử dụng của chủ tử, Tử Phù và Lục Y cùng với bốn cung nữ khác làm việc suốt đêm, chưa đầy hai ngày đã thâm quầng mắt.
Thẩm Hạm thấy hai người ngáp liên tục: "Không phải nói không cần gấp như vậy sao, trước có một bộ để mặc, đừng để bị lạnh là được, còn lại cứ từ từ làm."
Tử Phù lắc đầu: "Như vậy sao được? Nếu có người đến bái kiến chủ tử, nhìn thấy chủ tử chỉ có một bộ trang phục mùa đông, chẳng phải sẽ làm mất mặt chủ tử sao?"
Hơn nữa còn phải hầu giá nữa, y phục chủ tử thiết kế đẹp như vậy, làm ra sớm một chút cũng tốt để mặc cho Hoàng thượng xem chứ!
Thẩm Hạm: "Ta lại không có người quen, ai sẽ đến bái kiến ta?"
Lời này vừa nói xong chưa đầy hai ngày đã bị vả mặt.
Thẩm Hạm nhìn mấy tấm bái thiếp trên bàn: "Cái gì đây?"
Tử Phù: "Mấy vị khanh khách ở Đông Lục Cung nói muốn đến bầu bạn trò chuyện với chủ tử."
Tử Phù thấy chủ tử vẫn chưa hiểu, nhắc nhở: "Chủ tử, phần vải đông của khanh khách rất ít."
Khanh khách chẳng những không có một bộ áo lông lớn nào, ngay cả lụa Oa, lụa mũ, lụa dương cũng không có, vật liệu may mặc trang phục mùa đông càng thiếu.
Thẩm Hạm:... Vậy là đến "vay tiền qua mùa đông" sao?
Tử Phù thấy chủ tử khó xử, nói thẳng: "Chủ tử nếu không muốn gặp, cứ từ chối là được. Phân vị của người hiện giờ cao hơn họ, chỉ có họ phải nịnh bợ người, người không cần bận tâm đến họ."
Hơn nữa, chủ tử đây cũng mới nhận phần phân lệ một năm, bản thân còn chưa tích lũy được gì, nào có dư thừa mà phân phát ra ngoài.
Thẩm Hạm lần này thì không phải tiếc đồ.
Một cuộn nguyên liệu rất lớn, không chỉ làm được một bộ quần áo, đống vải vóc kia bản thân nàng cũng dùng không hết, lẽ ra chia cho người khác cũng không có gì.
Nhưng chuyện này không thể làm như vậy.
Đông Lục Cung hiện có hai vị tiểu Phúc tấn tư lịch hơn, địa vị vững chắc hơn, Tây Lục Cung còn có vị sắp trở thành "phi chủ tử" sau này, dù tính thế nào cũng không đến lượt một tiểu Phúc tấn mới vào cung chưa đầy một năm như nàng mà khoe khoang ra ngoài.
Hơn nữa, ở trong cung lâu như vậy, Thẩm Hạm cảm nhận sâu sắc nhất chính là sự rõ ràng của giai cấp và địa vị.
Chủ tử chính là chủ tử, nô tài chính là nô tài.
Chủ tử không thể hạ mình ngang hàng với nô tài, nô tài cũng không thể coi thường chủ.
Trên là trên, dưới là dưới.
Bất kể là chủ tử hay nô tài, đều không thể dĩ hạ phạm thượng.
Một bậc chênh lệch, khác biệt một trời một vực.
Chủ tử đối với nô tài, trên đối với dưới, có thể thưởng, có thể phạt, nhưng tuyệt đối không thể có lòng thương xót, không thể có sự chia sẻ.
Giả sử Thẩm Hạm đã thành chủ vị của Vĩnh Hòa cung, ban thưởng cho những người trong cung mình, đó gọi là ban thưởng.
Hoặc là Nữu Hỗ Lộc thị tương lai thành Hoàng Hậu, ban thưởng cho mọi người, đó gọi rộng lượng cứu giúp người ở dưới.
Nhưng nếu hôm nay những khanh khách không quen biết này đến Vĩnh Hòa cung, Thẩm Hạm lại ban thưởng nguyên liệu, đem phần của mình phân phát khắp nơi, thì đó lại thành mua chuộc lòng người, chính là có dã tâm...
Thẩm Hạm thở dài, chỉ vào tấm thiếp trên bàn: "Thu lại đi."
Tử Phù: "Vâng ạ."
Những người không quen biết có thể từ chối, còn những người quen biết thì lại không tiện từ chối thẳng.
Thẩm Hạm nhìn chằm chằm tấm thiếp mới đưa đến trên bàn mà ngẩn người – đây là thiệp của Đới Giai thị.
Đới Giai thị...
Thật ra là một tiểu cô nương đáng yêu, nếu không phải vì Thẩm Hạm lúc đó đột nhiên được thị tẩm và chuyển chỗ ở, có lẽ các nàng đã thân thiết hơn.
Mặc dù Đới Giai thị tính tình có chút thẳng thắn, nói chuyện... còn có chút thiếu tâm nhãn.
Nhưng khi đối diện với Thẩm Hạm, nàng lại như biến thành một người khác, luôn an tĩnh, thường xuyên lén nhìn Thẩm Hạm, nhưng lại ngại ngùng chủ động nói chuyện với nàng.
Lần trước Thẩm Hạm nhận được túi tiền rồi tặng lại nàng một ít chỉ thêu, không lâu sau bất ngờ lại nhận được chiếc tất do nàng làm.
Hoa văn trên tất tinh xảo sống động, nhìn là biết đã thêu bằng cả tấm lòng.
Đới Giai thị cũng không nói lời nịnh nọt nào, ngồi một lát liền quay về. Chỉ lúc gần đi mặt đỏ bừng, dùng đôi mắt tròn xoe nhìn nàng, nhỏ giọng hỏi một câu: "Tỷ tỷ... Người có thích không?"
Thẩm Hạm sững sờ, vội vàng nói: "Ta thích, cảm ơn muội."
Đới Giai thị cười rạng rỡ, có hai má lúm đồng tiền giống Thẩm Hạm: "Không cần cảm ơn."
Thẩm Hạm nội tâm phức tạp, nàng không biết tại sao tiểu cô nương này lại thích mình, nhưng nàng cảm nhận được thiện ý rõ ràng từ nha đầu này.
Nhìn dáng vẻ của Đới Giai thị, Thẩm Hạm luôn nhớ đến em gái của mình.
Năm đó Thẩm Hạm biết mình mắc bệnh nan y không chữa khỏi được, liền bắt đầu ngày ba bữa khuyên mẹ tái sinh một đứa con.
Mẹ nàng lúc đó mới 38 tuổi, so với nguy hiểm khi sinh con ở tuổi già, Thẩm Hạm càng sợ sau khi mình đi rồi, cha mẹ sẽ suy sụp.
Mẹ không chịu nổi Thẩm Hạm một khóc hai nháo ba đòi chết, đành thỏa hiệp.
Em gái nhỏ của Thẩm Hạm từ khi sinh ra đã rất bướng bỉnh.
Mẹ nói ở bệnh viện bé gào thét, khiến cả hành lang y tá và hộ lý chạy đến xem, tưởng họ ngược đãi trẻ con.
Hơn bốn tháng tuổi, tiểu gia hỏa không hiểu sao đột nhiên biết thét lên.
Không hài lòng một chút là xé giọng gào thét, vui mừng cũng the thé "a!", "a!" kêu.
Thẩm Hạm nửa bực: "Nó học ai thế này? Ồn chết đi được."
Mẹ Thẩm Hạm: "Con nói học ai? Giống y chang cái hồi con một khóc hai nháo ba đòi chết!"
Thẩm Hạm:...
Cái này cũng trách cô sao?
Lúc đó còn chưa có bé con này đâu!
Em gái nhỏ lớn dần, tính tình quả nhiên rất lớn, lúc vui lúc không vui.
Thẩm Hạm nắm bím tóc của bé: "Sao em trở mặt nhanh hơn lật sách vậy?"
Cô bé mỉm cười với cô, nước dãi dính đầy mặt Thẩm Hạm.
Thẩm Hạm vừa lau vừa trêu bé: "A ~ Bẩn thỉu!"
Em gái cười khanh khách: "A! Phụt! Ngốc quá!!"
Thẩm Hạm ôm bé cười vui vẻ.
Một năm sau, Thẩm Hạm càng ngày càng suy yếu, thường xuyên đau đớn lăn lộn trên giường.
Em gái gõ cửa ngoài: "Chị ơi! Chị ơi!..."
Thẩm Hạm nén tiếng động lại, thật sự không nín được thì vùi đầu vào chăn, không dám để bé nghe thấy.
Thẩm Hạm giãy giụa rất lâu, nàng vẫn luôn cảm thấy người có thể chiến thắng ý trời!
Chẳng phải đều nói ý chí lực là quan trọng nhất sao?
Nhưng cuối cùng Thẩm Hạm vẫn không chịu nổi.
Trước khi ra đi, Thẩm Hạm không yên tâm, ôm em gái dặn dò: "Sau này em phải hiếu thảo với mẹ."
Em gái vui vẻ học theo: "Hiếu thảo mẹ!"
"Còn phải hiếu thảo với ba."
"Hiếu thảo ba!"
"Còn có ông nội bà nội, bà ngoại ông ngoại..."
Em gái xoay người ôm cổ cô: "Chị ơi! Còn có chị nữa!"
Thẩm Hạm nhìn bé.
Em gái mỉm cười với Thẩm Hạm, hai má có lúm đồng tiền: "Còn phải hiếu thảo với chị!"
Thẩm Hạm mặt đầy nước mắt.
Em gái vuốt mặt cô, lau nước mắt cho cô: "Ngoan ~ Chị đừng khóc nha ~"
Thẩm Hạm vùi mặt vào cổ em gái: "Được, chị không khóc."
...
Thẩm Hạm có chút nhớ tiểu gia hoả.
— Cũng không biết sau này bé có còn khóc nhè không, có phải tính tình vẫn lớn như vậy không?
Không biết liệu khi bé con trưởng thành có phải cũng là tiểu ớt cay khiến người ta phải sặc hay không nữa…
Tác giả có lời muốn nói:
① Phần lụa của tiểu Phúc tấn được ghi lại từ 《Khâm định trong cung tắc lệ》 và phần thực tế được phát cho quý nhân trong năm Càn Long được ghi lại trong hồ sơ.
~~ Vì chương này có đoạn hồi tưởng về hiện đại nên mình sẽ dùng từ ngữ hiện đại và đặt tên chương như vậy luôn nhóe