Kêu trời trời chẳng biết; kêu đất đất chẳng hay
Tử Cấm Thành, Trữ Tú Cung.
Cung nữ Tử Phù bước chân vội vã đi vào hậu điện đông sương, vẻ mặt mừng rỡ ngồi xuống mép giường đất đối diện Thẩm Hạm nói:
“Khanh khách, người ở Càn Thanh cung đến, Hoàng thượng triệu ngài lát nữa đi Chiêu Nhân Điện hầu giá.”
Thẩm Hạm: “Đã biết, bây giờ là giờ gì?”
Một cung nữ áo xanh liếc nhìn đồng hồ nước: “Sắp đến giờ Thân rồi ạ.”
“Ừ, sai người chuẩn bị nước rửa mặt đi.”
“Vâng ạ.”
Thông thường, xe đón phi tần thị tẩm sẽ đến vào đầu giờ Dậu, việc thông báo trước là để các cung phi có thời gian chuẩn bị sẵn sàng.
Thẩm Hạm sờ nhẹ mái tóc dài xõa ngang vai, thở dài, lại phải gội đầu, thật phiền phức.
Lục Y tiến lên thu dọn đĩa điểm tâm trên bàn, hầu hạ Thẩm Hạm cởi bỏ y phục lót và thoa phấn, Tử Phù thì nhanh chân chạy ra ngoài lấy nước ấm.
Trữ Tú Cung có hai sân, tiền viện đông sương là nơi ở của một vị khanh khách người Mông Cổ, hậu viện chính điện Lệ Cảnh Hiên là nơi ở của ba vị khanh khách mới vào cung cùng các cung nữ hầu hạ.
Ban đầu, Thẩm Hạm cũng ở Lệ Cảnh Hiên chen chúc cùng mọi người, nhưng sau khi thị tẩm được sủng ái, đãi ngộ của nàng được nâng lên, lúc này mới chuyển đến đông sương ở một mình.
Đối diện tây sương là nơi ở của vị Nạp Lạt thị khanh khách, xuất thân từ hàng ngũ Bao y Chính Kỳ. Giống như Thẩm Hạm và những người khác, nàng ta cũng là người được Nội vụ phủ tuyển chọn đưa vào cung.
Tuy nhiên, nàng ta là tú nữ được tuyển vào năm Khang Hi thứ mười, trong số những người cùng đợt chỉ có một mình nàng ta được Hoàng thượng để mắt tới, trở thành chủ vị hậu cung. Những người khác đều trở thành cung nữ. Vì vậy, ngay khi mới vào cung, Nạp Lạt thị khanh khách đã có đãi ngộ rất cao, được ở một mình tại tây sương.
Tuy Trữ Tú Cung tổng cộng có sáu vị tiểu chủ tử, nhưng vì đều chỉ là thứ phi, không có tư cách thiết lập bếp nhỏ riêng, nên ngày thường muốn lấy nước nóng để dùng, đều phải ra khỏi Trữ Tú Cung, lên phía bắc đến dãy phòng bếp để lấy.
Nơi đó có một phòng bếp nhỏ riêng, bên trong có khu vực lấy nước, chuyên phục vụ việc ăn uống và dùng nước của các khanh khách, phúc tấn và nô tài ở Tây lục cung.
Tử Phù không muốn gây chú ý, men theo con hẻm phía đông đi ra khỏi cung.
Nàng vừa đến phòng bếp, vị thái giám quản sự tinh mắt liền niềm nở chào hỏi. Nghe Tử Phù nói muốn nước ấm rửa mặt, hắn ta lập tức hiểu ra là Ô Nhã thị khanh khách lại được triệu thị tẩm.
Vị Ô Nhã thị khanh khách này quả nhiên lợi hại, Trữ Tú Cung phía sau mới vào nhiều tiểu chủ tử như vậy, chỉ có nàng ta lộ rõ vẻ được tân sủng. Được sủng ái chưa bao lâu mà đã hầu giá bao nhiêu lần rồi.
Thái giám quản sự nở nụ cười vô cùng ân cần, ngọt ngào nói: “Cô nương yên tâm, nước ấm đã được chuẩn bị từ sáng sớm rồi. Ta sẽ sai người mang đến cho khanh khách ngay, nhất định không dám chậm trễ việc của khanh khách.”
Tuy thái giám cố ý nịnh bợ, Tử Phù vẫn không dám kiêu căng.
Chủ tử muốn tắm gội thay quần áo, lượng nước ấm cần dùng không hề nhỏ, một mình nàng ta không thể nào mang hết về được. Theo lý mà nói, người ở phòng bếp nên có trách nhiệm mang đến.
Nhưng trong cung này chưa bao giờ có chuyện gì là chắc chắn cả. Hiện giờ người ta không đợi nàng cầu xin đã chủ động mang đến, ân tình này Tử Phù phải nhận lấy.
Tử Phù khẽ cúi người với thái giảm quản sự: “Làm phiền ca ca rồi.”
Quản sự thái giám vội vàng đỡ lấy: “Ôi chao! Nhìn cô nương kìa, khách sáo làm gì! Đây đều là bổn phận hầu hạ khanh khách của chúng ta.”
Hai người khách sáo vài câu rồi thôi, ai cũng không dám chậm trễ việc chính.
Thái giám quản sự sai mấy tiểu thái giám khiêng nước ấm lên xe: “Không dám làm lỡ việc của cô nương, đây sẽ cho bọn họ đi theo cô nương ngay.”
Tử Phù lại cảm ơn mấy tiểu thái giám, đoàn người vội vã đưa nước về Trữ Tú Cung.
Hậu điện Trữ Tú Cung chỉ rộng rãi như vậy, nhiều người cùng nhau đi vào, lại còn dỡ đồ, lại còn mang nước, sự ồn ào này đương nhiên không thể tránh khỏi ánh mắt của những người khác.
Hai cung nữ của Nạp Lạt thị khanh khách ở tây sương nhìn dáng vẻ Tử Phù và áo xanh ra ra vào vào, khó nén khỏi sự chua xót ghen ghét.
Vị Ô Nhã thị khanh khách này mới vào cung bao lâu chứ, không ngờ nhanh như vậy đã được sủng ái, ba ngày hai đầu được triệu đi hầu giá, ngay cả nô tài của người ta cũng hơn hẳn các nàng về mặt vẻ vang.
Hừ, chẳng qua là dựa vào lớn lên xinh đẹp thôi, xem các nàng có thể đắc ý được mấy ngày.
Nạp Lạt thị khanh khách nghe các nàng nói có chút kỳ quái, nàng ta lên tiếng: “Được rồi, ra thể thống gì vậy. Chủ tử cũng là người các ngươi có thể tùy tiện bàn tán sao? Còn không mau im miệng.”
Hai người thấy sắc mặt Nạp Lạt thị khanh khách không vui, vội vàng quỳ xuống tạ tội. Cung nữ Thêu Cẩm ngẩng đầu liếc nhìn sắc mặt chủ tử, cẩn thận giải thích:
“Nô tỳ cũng là thấy khanh khách ủy khuất thôi ạ, rõ ràng khanh khách người vào cung trước, dựa vào cái gì mà để một tiểu nha đầu như vậy đè lên đầu……”
“Đủ rồi.”
Nạp Lạt thị khanh khách nhìn Thêu Cẩm trước mắt mặt đầy vẻ lấy lòng không chút lay động, mặt trầm như nước nói:
“Mặc kệ tuổi tác hay thâm niên gì, đã trở thành chủ tử thì chính là chủ tử, không phải chuyện các ngươi có thể tùy tiện bàn tán. Chuyện trong cung bí mật khó giữ, nếu nhiều người biết, vách có tai, nếu các ngươi không biết cẩn thận lời ăn tiếng nói, ta đây cũng không dám giữ các ngươi lại, đành phải trả về phủ Nội vụ.”
Thêu Cẩm nghe vậy thì kinh hãi tột độ. Cung nữ trước đó của Nạp Lạt thị khanh khách bị bệnh dịch đã bị đưa đi, nàng ta mới được phân đến đây, vội vàng muốn lấy lòng chủ tử, lúc này mới không màng quy củ thử dò xét nói xấu Ô Nhã thị khanh khách.
Không ngờ lại đoán sai ý chủ tử, nịnh hót sai chỗ. Nếu bị trả về phủ Nội vụ, đời này của nàng ta coi như xong rồi!
Thêu Cẩm vội vàng dập đầu xin tha: “Cầu khanh khách khai ân! Đều là nô tỳ ăn nói vô phép! Nô tỳ không dám nữa! Cầu khanh khách khai ân!”
Vừa nói vừa tự mình tát vào miệng, muốn đổi lấy sự khoan hồng của chủ tử.
Bên cạnh, Thêu Vân cũng vội vàng quỳ xuống, không dám hé răng một lời.
Nạp Lạt thị khanh khách tuy rằng tức giận, nhưng cũng không muốn làm ầm ĩ chuyện này, rước họa vào thân. Thấy Thêu Cẩm biết lỗi, nàng ta liền bỏ qua:
“Được rồi, biết lỗi là tốt. Đứng lên đi, để người khác nghe thấy lại thêm chuyện rắc rối.”
Nạp Lạt thị khanh khách thấy hai má Thêu Cẩm đỏ bừng, chỉ vào chiếc tủ nhỏ bên cạnh: “Ta nhớ rõ còn thừa một ít cao Bích Lô, ngươi đi bôi lên đi. Hai ngày này cứ ở trong phòng hầu hạ, việc bên ngoài để Thêu Vân làm trước.”
Thêu Cẩm như được đại xá, vội vàng dập đầu cảm tạ chủ tử rồi mới dám đứng dậy.
Thêu Cẩm nhẹ nhàng mở tủ lấy thuốc mỡ bôi lên, sau đó lại quỳ xuống bên chân Nạp Lạt thị khanh khách dập đầu lần nữa. Thấy chủ tử xua tay bảo lui ra, nàng ta mới lặng lẽ trở về đứng im bên cạnh vách ngăn gần cửa, không dám thở mạnh.
Bên kia, Thêu Vân cũng im lặng như ve sầu mùa đông, trong phòng nhất thời tĩnh lặng đến đáng sợ……
Nạp Lạt thị nhìn cảnh náo nhiệt bên ngoài lòng đầy phiền chán, bực bội đóng sầm cánh cửa sổ đang hé mở lại.
Thấy không có việc gì để làm, nàng ta đành cầm lấy chiếc túi tiền thêu dở hình rồng trên bàn, thêu từng mũi kim một cách miễn cưỡng, tâm tư lại dần dần chuyển sang mấy tân nhân ở hậu điện.
Nàng ta hiện giờ vào cung đã tròn bốn năm. Mấy năm trước vóc dáng chưa nảy nở, dù không được sủng ái, tự nàng ta trong lòng cũng hiểu rõ, nên không sốt ruột.
Mấy năm nay, nàng ta dần dần trưởng thành thành một thiếu nữ xinh đẹp, lại gặp vận may, đúng vào đợt tuyển tú tuyển chọn, trong cung đang cần những gương mặt mới, chẳng phải cơ hội tốt cho nàng ta sao.
Nạp Lạt thị mấy ngày trước một sớm được sủng ái, thật là lòng tràn đầy vui mừng, thỏa mãn vô cùng.
Ai ngờ nàng ta mới được sủng ái vài lần, chưa đợi Hoàng thượng quen mặt, thì trời giáng một gáo nước lạnh, Hoàng thượng từ đợt tiểu tuyển của phủ Nội vụ một hơi chọn mấy người.
Tiểu tuyển của Nội vụ phủ thường là chọn cung nữ, ngẫu nhiên có một hai người xuất sắc được Hoàng thượng để mắt tới, mới có thể trở thành chủ vị hậu cung. Tuy nói Bao y so với tú nữ Bát Kỳ xuất thân kém hơn, nhưng tiền đồ chưa chắc đã thua kém họ.
Không nói đâu xa, hiện giờ vị U Lạp Na Lạp phúc tấn, mẹ đẻ của đại a ca, chính là người xuất thân từ Bao y Chính Hoàng Kỳ.
Bất quá những người thực sự có địa vị cao xuất thân từ Bao y cuối cùng vẫn là số ít, những cô gái được nuôi dạy xuất sắc cũng không nhiều.
Sau đợt tiểu tuyển năm Khang Hi thứ mười, không còn tú nữ trong danh sách nào được chọn làm chủ vị nữa.
Dần dần, trong cung gần như sắp quên chuyện này, chỉ coi tiểu tuyển đó là để chọn cung nữ.
Ai ngờ lần này tiểu tuyển Hoàng thượng lại nổi hứng chọn người từ đây?
Lần này những người được chọn lại thực sự có mấy người tố chất tốt, thế mà lại có thể khiến Hoàng thượng liếc mắt một cái liền chọn trúng.
Nhớ tới vẻ đẹp của Ô Nhã thị, Nạp Lạt thị trong lòng dâng lên một nỗi chua xót……
Thoáng một cái, trên tay truyền đến một chút đau đớn, cúi đầu nhìn xuống, túi tiền đã thêu đến chẳng ra hình thù gì.
Không nóng nảy.
Không thể sốt ruột.
Nạp Lạt thị dùng khăn tay lau đi giọt máu trên đầu ngón tay.
Ngoài Ô Nhã thị ra, những người khác chẳng qua đều vẫn chỉ là những nha đầu non nớt, Hoàng thượng mấy năm nay không thấy chắc cũng chẳng nhớ tới.
Trong cung hiện tại người được sủng ái không nhiều lắm, nàng ta nhất định vẫn còn cơ hội.
Hoàng thượng……
Hoàng thượng nhất định sẽ không quên nàng ta.
______________________________________________
Đông sương náo nhiệt đến khí thế ngất trời.
Việc tắm rửa trong cung là một việc không đơn giản.
Thẩm Hạm là vị khanh khách có địa vị thấp nhất, người hầu hạ chính thức chỉ có hai cung nữ là Tử Phù và cung nữ áo xanh. Năm thái giám khiêng nước kia là người của phòng bếp, không dám tùy tiện vào nơi ở của cung tần.
Tô kéo thái giám giúp đỡ mang những thùng gỗ lớn đựng nước đến chính điện, liền lập tức lui ra. Việc còn lại chỉ có Tử Phù và Lục Y tự mình làm.
Hai người dùng thùng gỗ nhỏ múc nước, đổ nước ấm vào chiếc thùng gỗ lớn dùng để tắm sau tấm bình phong, rồi lại dùng nước lạnh từ từ điều chỉnh nhiệt độ nước, cho đến khi nước đủ ấm áp thoải mái, lúc này mới đỡ Thẩm Hạm bước lên ghế tắm và vào thùng.
Tắm xong một lượt, thời gian đã trôi qua hơn nửa canh giờ.
Đây còn chưa phải là công đoạn tốn công sức nhất, tốn thời gian nhất chính là làm khô tóc.
Lục Y cầm một chồng vải bố, thấm nước từ chân tóc, từng chút một hút đi hơi nước trên tóc Thẩm Hạm. Một miếng vải bố chỉ thấm một lần là phải thay miếng khác, như vậy mới đảm bảo tóc khô nhanh.
Tử Phù dời chiếc giá khăn ướt có lò than hun khói trong phòng đến, trải mái tóc dài của Thẩm Hạm lên giá. Hai người, một người dùng lò than hun khô từ dưới lên, một người nâng phần đuôi tóc dài của Thẩm Hạm để tránh tóc rủ xuống đất.
Cứ như vậy hong từng phần từng phần, lại mất hơn nửa canh giờ mới làm khô hoàn toàn mái tóc của Thẩm Hạm.
Hai người mệt đến cánh tay nhức mỏi, Thẩm Hạm cũng ngồi đến eo đau lưng mỏi.
Tử Phù dời giá khăn ướt về chỗ cũ, xoa bóp cánh tay vừa đau vừa cứng, không khỏi than một tiếng: “Cũng may khanh khách được sủng ái được phủ Nội vụ cấp than, bằng không chỉ dùng vải bố, không biết tốn bao nhiêu công sức.”
Lục Y đỡ Thẩm Hạm đứng dậy trang điểm: “Đúng vậy, có những than này, trong phòng cũng ấm áp hơn nhiều.”
Trước đây ở Lệ Cảnh Hiên, ban đêm lạnh đến nỗi mọi người chỉ có thể chen chúc nhau trên một chiếc giường ngủ. Ngay cả ban ngày, để có thêm chút hơi ấm, cũng chỉ có thể tụ tập trong một phòng.
Khi đó mới thật là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.
Kỳ thực theo quy định, than sưởi ấm phải được cấp đến tháng năm mới ngừng, nhưng phủ Nội vụ nói than không đủ dùng, ngấm ngầm cắt xén, không được sủng ái thì làm sao có cách nào khác?
Chỉ có thể chịu đựng.
Các tiểu khanh khách địa vị thấp, lượng than được cấp vốn đã ít, vào đông sưởi ấm còn không đủ dùng, căn bản không tích cóp được. Hiện giờ mới chỉ đầu tháng tư, phòng ở trong cung thật sự rất lạnh, một khi không có than, chẳng phải sẽ bị lạnh đến phát bệnh sao?
Thẩm Hạm nhớ lại cuộc sống trước đây ở Lệ Cảnh Hiên mà lòng vẫn còn sợ hãi.
Nghĩ như vậy, vừa rồi một hồi vất vả cũng không cảm thấy phiền toái nữa.
Thẩm Hạm gắng gượng tinh thần, lục lọi trong hộp trang điểm, chọn ra một chiếc trâm cài tóc hình hoa hải đường nạm ngọc lam đưa cho áo xanh: “Mang cái này đi.”
Đây là Hoàng thượng mới ban thưởng xuống cách đây không lâu, ngọc lam tinh xảo, hải đường tươi tắn, Thẩm Hạm lúc ấy vừa nhìn đã rất thích.
Hiện tại kiểu tóc của phụ nữ thời Thanh còn khá đơn giản, thường chỉ búi tóc cao trên đỉnh đầu, cũng có thể thêm đuôi én phía sau, nhiều nhất là chải kiểu tóc "tiểu nhị thanh", nên trang sức cũng không cần quá phức tạp.
Lục Y nhận lấy, cài chiếc trâm vào giữa búi tóc của Thẩm Hạm, lại điểm xuyến thêm hai đóa hoa nhỏ xinh ở hai bên, tránh cho quá đơn điệu.
Tử Phù từ trong rương y phục nâng ra một bộ y phục thường ngày màu xanh nõn chuối thêu hoa cỏ hình tròn:
“Khanh khách xem cái này thế nào, phòng thêu hôm nay đưa tới kiểu dáng mùa xuân, nô tỳ thấy cái này hợp với khanh khách nhất.”
Thẩm Hạm quay đầu nhìn lên cũng cảm thấy trước mắt sáng ngời – bộ quần áo này làm thật đẹp!
Vải vóc được cấp trong cung thường là màu tối, màu đậm, mặc vào trông người già đi vài tuổi.
Bộ này lại là có màu nhạt hiếm thấy, là Hoàng thượng biết nàng thích, thưởng riêng xuống.
Thẩm Hạm để làm bộ trang phục Mãn Thanh này, còn sai Tử Phù dùng bạc đi chuẩn bị cho người phòng thêu, tỉ mỉ nói rõ muốn kiểu dáng gì, không ngờ thành phẩm còn đẹp hơn cả nàng nghĩ.
Trang phục phụ nữ Mãn Thanh hiện tại chủ yếu là tay áo suông, cổ tay bó, kiểu dáng cũng không đa dạng, từ trên xuống dưới rộng, to, bằng phẳng, thẳng đuột, có thể khiến người ta trông xấu xí.
Bất quá phải cảm ơn những bộ phim cung đấu nhà Thanh làm lóa mắt người hiện đại, đủ mọi màu sắc kiểu dáng trang phục Mãn Thanh, Thẩm Hạm không biết đã xem qua bao nhiêu, nàng tuy không phải chuyên gia, nhưng chưa ăn thịt heo cũng thấy heo chạy rồi.
Hơn nữa phòng thêu không hổ là nhân tài cao cấp được hoàng quyền bồi dưỡng, nàng chỉ nói ý tưởng đại khái, họ làm ra còn đẹp hơn trong tưởng tượng nhiều.
Tử Phù chỉ vào chiếc tay áo thêu trăm đóa hoa xanh lá mạ viền vàng nói:
“Cũng là khanh khách có ý tưởng khéo léo, nô tỳ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy trang phục Mãn Thanh đẹp như vậy đấy ạ, tay áo này cũng thật độc đáo.”
Da khanh khách trắng, tay cũng mềm mại tinh tế, bộ xiêm y này mặc vào, cổ tay áo xanh lá mạ viền xanh đen như vậy một nếp gấp, Tử Phù chỉ cảm thấy nhìn thế nào cũng đẹp.
Thẩm Hạm mặc y phục mới xoay một vòng soi gương – gương mặt nguyên chủ là một vũ khí sát thương lớn, một mỹ nhân đáng yêu!
Đi cùng với chiếc khăn quàng cổ và áo choàng lông thỏ mới làm, lại đeo thêm bao tay, đặc biệt có cái khí chất của những nhân vật trong《Kim Chi Dục Nghiệt》,thật là tỉnh cả người!
Thu dọn từ đầu đến chân không một tì vết, xe đón người bên ngoài cũng đã đến.
Chưởng sự cô cô mặt đầy tươi cười hầu hạ Thẩm Hạm lên xe, Tử Phù đi theo bên cạnh xe hầu hạ, áo xanh thì ở lại thu dọn căn phòng bừa bộn.
Sắc trời đã gần tối hẳn, bốn phía một mảnh tĩnh lặng, tiếng bánh xe cọt kẹt trên con đường cung cấm hẹp dài sâu thẳm nghe đặc biệt rõ ràng.
Xe đến Long Phúc Môn thì dừng lại – Càn Thanh Cung là tẩm cung của Hoàng đế, những người khác không có tư cách ngồi xe kiệu bên trong.
Tử Phù đỡ Thẩm Hạm xuống xe, thái giám áp xe trao đổi với thái giám canh cửa Long Phúc Môn, để lại tiểu thái giám thu dọn xe.
Những người còn lại qua Long Phúc Môn, dọc theo Hoằng Đức Điện, Giao Thái Điện đi nhanh một đường, cuối cùng cũng đến Chiêu Nhân Điện vào giờ Dậu.
Thái giám áp xe lại trao đổi với thái giám canh cửa Chiêu Nhân Điện, lúc này mới coi như xong việc.
Chiêu Nhân Điện là đông sương của Càn Thanh Cung, cũng là tẩm điện của Huyền Diệp. Huyền Diệp chê noãn các của Càn Thanh Cung không đủ rộng rãi sáng sủa, ngày thường xử lý xong chính sự, thường nghỉ ngơi và sinh hoạt ở Chiêu Nhân Điện.
Thái giám canh cửa vào trong thông báo xong, chủ tớ hai người đi theo thái giám dẫn đường của Chiêu Nhân Điện lướt qua cửa cung.
Lúc này, bên trong Chiêu Nhân Điện đèn đuốc sáng trưng, khắp sân đều có thái giám đứng chờ, mọi người cúi đầu đứng nghiêm trang, không nghe thấy một tiếng quạ kêu.
Đến cửa chính điện, Tử Phù đỡ Thẩm Hạm bước qua bậc cửa cao, hầu hạ nàng cởi chiếc khăn quàng cổ và áo choàng, rồi lui về đứng chờ bên cạnh cửa.
Trong phòng ấm áp dễ chịu, Thẩm Hạm dùng khăn nhẹ nhàng lau mồ hôi hơi rịn ra ở cổ vì đi đường, hít sâu một hơi, đi về phía Đông Noãn Các.
Tác giả có lời muốn nói:
1, Về 'tiểu tuyển' và thân phận tứ phi
Hồ sơ Thanh sử mới nhất tiết lộ, tứ phi đều xuất thân từ Bao y Kỳ.
Mẹ đẻ của Đại a ca Dận Đề theo hồ sơ là Ô Lạp Na Lạp thị, không có quan hệ thân thích với Minh Châu, xem chi tiết 《Thanh cung hậu phi tạp thức》, Bách Khoa Baidu.
Thời kỳ đầu nhà Thanh, tiểu tuyển không phải chuyên môn dùng để tuyển cung nữ, tên đầy đủ của nó là Nội vụ phủ tuyển tú, tuyển chọn con gái của Bao y Thượng tam kỳ, Hoàng thượng sẽ tự mình duyệt xem. Mục đích đầu tiên vẫn là để Hoàng đế chọn tú nữ, để hoàng gia nắm giữ quyền hôn nhân của tất cả phụ nữ Bao gồm Bát Kỳ và Bao y Thượng tam kỳ, qua đó hình thành lực hướng tâm và lực ngưng tụ cực cao trong nội bộ Mãn Châu đối với hoàng thất, đạt được mục đích củng cố địa vị.
Địa vị của Bao y Kỳ vào thời điểm đó không thấp như cuối thời Thanh, gia thế của các gia đình Bao y cũng rất khác nhau, có nhà quan lớn hiển hách, cũng có nhà chỉ là tạp dịch bình thường. Tú nữ được tuyển chọn từ Bát Kỳ cũng có gia thế tốt xấu khác nhau, cũng có những người Bát Kỳ bình thường, gia đình không nhất thiết có quan cao hơn Bao y. Vì vậy, vào thời kỳ đầu nhà Thanh, trong Nội vụ phủ tuyển tú sẽ xuất hiện rất nhiều con gái của quan viên. Tổ phụ của Đức phi từng được phong tước vị, làm đến Nội đại thần. Nghi phi, Huệ phi, Vinh phi đều xuất thân từ Bao y, cha mẹ trong nhà đều có chức quan, gia tộc của họ có thể có chi ở Bao y Kỳ, chi khác ở Bát Kỳ, nhưng thực ra là cùng một tổ tông.
Vì vậy, tiểu tuyển của Nội vụ phủ vào thời kỳ đầu nhà Thanh, bản chất là mở rộng quyền kiểm soát hôn nhân đối với tất cả con gái của quan viên Mãn Châu.
Trong giai đoạn đầu thời Khang Hi, phần lớn các phi tần sinh dục đều xuất thân từ Nội vụ phủ tuyển tú, Hiếu Trang cũng rất thích chọn lựa nữ tử đưa cho cháu trai.
Tú nữ được tuyển chọn từ phủ Nội vụ còn có một con đường khác là được chọn vào vương phủ, làm trắc thất, thị thiếp cho các vương gia. Nói tóm lại, rất nhiều khanh khách của các hoàng tử đều xuất thân từ đây, cuối cùng có thể trở thành trắc phúc tấn, hoặc khi hoàng tử đăng cơ sẽ trở thành phi tần.
Vào giữa và cuối thời Thanh, một mặt, rất nhiều gia đình hiển hách trong Bao y Kỳ vì quân công (thành phi), ngoại thích và các nguyên nhân khác mà được nâng kỳ, không còn tham gia Nội vụ phủ tuyển tú nữa. Mặt khác, những đại quan còn ở Bao y Kỳ sẽ tìm cách cho con gái được miễn tuyển, tránh cho con gái không trở thành phi tần mà lại thành cung nữ. Ung Chính hạ chỉ, tú nữ của phủ Nội vụ có gia thế tốt chỉ được hầu hạ các phi tần có địa vị cao, các phi tần có địa vị thấp chỉ được dùng cung nữ xuất thân thấp. Tóm lại, tú nữ trong Nội vụ phủ tuyển tú dần dần chỉ còn lại con gái của thường dân, cũng chính là những gì chúng ta đời sau cơ bản nhận thức về Bao y, nên mới biến thành tuyển cung nữ.
Nhưng khi mới bắt đầu xây dựng chính sách, ý định và chức năng ban đầu của nó không hoàn toàn như vậy. Chỉ cần nhìn vào số lượng chủ vị Bao y nhiều như vậy dưới thời Khang Hi, có thể thấy rằng ban đầu vẫn có rất nhiều nữ tử ưu tú trong tịch Bao y, bất kể là gia thế, giáo dưỡng hay ngoại hình, đều không nhất thiết thấp hơn Bát Kỳ.
Đặc biệt là tổng tuyển cử vào đầu thời Thanh không phải là cứ ba năm một lần nghiêm ngặt. Khi không có tổng tuyển cử, tiểu tuyển sẽ liên tục đưa tú nữ đến cho Hoàng đế. Những người không được Hoàng đế chọn mới trở thành cung nữ.
2, Tô kéo thái giám: Tô kéo chỉ những người đảm nhiệm các công việc tạp dịch trong cơ cấu cung vua thời Thanh, là nhân viên tạp dịch cấp thấp trong cung Thanh. Thường là người Hán nghèo khổ hoặc người Bát Kỳ nghèo khổ đảm nhiệm, địa vị không bằng thái giám, có thể cưới vợ sinh con, thường làm việc ở Ngự Thiện Phòng, Thái Y Viện, không được gặp Hoàng đế. Tô kéo thái giám còn là những thái giám tạp dịch có địa vị thấp hơn cả thái giám bình thường.
3, Điển chương thời kỳ đầu nhà Thanh chưa hoàn thiện, lúc này đãi ngộ và cấp bậc hậu cung tương đối hỗn loạn, ngay cả các phi tần cùng cấp bậc, đãi ngộ cũng không nhất thiết giống nhau.
4, 《Thanh cung thuật văn》 ghi lại, Chiêu Nhân Điện: Thánh tổ hoàng đế khi còn ngự vị, ngày đêm ở tại này. 《Quốc triều cung sử tục biên》
5, 《Thanh cung hậu phi tạp thức》 ghi lại:
Cấp bậc hậu cung từ năm Khang Hi thứ tư đến thứ mười lăm:
Hoàng hậu
Phi
Phúc tấn
Tiểu phúc tấn
Khanh khách
*Tiểu nhị thanh là kiểu tóc hai búi nhỏ
~~~~ Do lần đầu mình edit thể loại truyện cổ đại nên mong mọi người hoan hỉ cho qua hoặc có thể góp ý nhẹ nhàng để mình sửa nha 💖