Vòng eo thon thả như cành liễu rủ trong gió, làn da trắng ngần và gương mặt xinh đẹp tựa sương đọng trên đóa hoa
Đông Noãn Các, Huyền Diệp đang cầm một quyển sách dưới ánh đèn, vẻ mặt xuất thần.
Hôm nay hắn hiếm khi có được chút rảnh rỗi, có thể ngồi xuống xem sách, tiêu khiển một lát.
Bất quá trong lòng có chuyện lo lắng, người liền không thể tĩnh tâm được, cầm sách trên tay, đầu óc lại không khỏi nghĩ đến chuyện triều chính.
Ba tháng trước, khi kinh thành đang trống rỗng vì cuộc chiến bình định Tam Phiên, quân Tát Cáp Nhĩ đã thừa cơ nổi dậy. Vì hầu hết binh lính tinh nhuệ của Bát Kỳ đều đã ra trận, trong kinh không còn ai để dùng, khiến Huyền Diệp lo lắng đến mức miệng nổi nhọt.
Cuối cùng, đành phải nghe theo lời Thái Hoàng Thái Hậu hết lòng tiến cử, phong Đồ Hải làm đại tướng. Thực ra, đây cũng là một biện pháp bất đắc dĩ.
Không ngờ Đồ Hải lại thực sự có tài. Ông ấy chỉ huy vội vàng vài vạn người, vốn là gia nô của Bát Kỳ được tập hợp tạm thời, rồi xuất quân. Bằng cách dùng chiến thuật “túng này lược tài”, ông đã vực dậy tinh thần binh sĩ. Quân đội một đường thắng lợi vang dội, nhanh chóng gửi tin chiến thắng về kinh.
Huyền Diệp thầm nghĩ, quả nhiên Thái Hoàng Thái Hậu mắt sáng như đuốc, biết nhìn người!
Tin thắng trận vừa đến, không khí trong kinh lập tức dịu đi.
Trong lòng Huyền Diệp cũng nhẹ nhõm hẳn một gánh nặng. Cuộc nổi dậy của Sát Cáp Nhĩ vốn là mối lo ngại lớn, giờ đây với chiến thắng của Đồ Hải, cục diện đã gần như an bài. Việc còn lại chỉ là chờ đợi sau khi tiêu diệt hết những kẻ cầm đầu, đại quân sẽ khải hoàn trở về.
Huyền Diệp nghĩ vậy liền vui vẻ hẳn lên. Cuộc chiến Tam Phiên đã kéo dài nhiều năm, kinh thành đang rất cần một chiến thắng lớn để ổn định lòng dân. Giờ đây, Đồ Hải chỉ huy một đội quân ô hợp mà lại nhanh chóng dẹp yên được cuộc nổi loạn, quả thật công lao này đáng được ghi nhận!
Huyền Diệp nghĩ không bằng ở Nam Uyển cử hành một nghi thức nghênh đón long trọng, đến lúc đó cho các thân vương bối lặc ở kinh đều đến, nhất định phải hậu thưởng các tướng sĩ.
Bất quá……
Huyền Diệp chợt nhíu mày, nhớ tới mấy tờ tấu chương buộc tội Đồ Hải hai ngày nay – khen thì ít mà người ghen ghét thì nhiều, xem ra đến lúc đó còn có một trận tranh cãi gay gắt.
Huyền Diệp đang suy nghĩ thì Cố Vấn Hành từ ngoài cửa nhỏ nhẹ bước vào, khom người nói: “Hoàng thượng, Ô Nhã thị khanh khách đến rồi ạ.”
Huyền Diệp hoàn hồn, à, trước đó đã gọi Ô Nhã thị đến hầu hạ, hắn tùy ý khoát tay: “Gọi nàng vào đi.”
Cố Vấn Hành vâng lời đi ra ngoài.
Huyền Diệp bị gián đoạn, một mớ suy nghĩ trong đầu cũng tan biến. Nhìn quyển sách trên tay, cả buổi trưa cũng chưa đọc được mấy trang, nghỉ ngơi thế này còn mệt hơn không nghỉ.
Huyền Diệp buông sách đứng dậy đi lại trong phòng vận động gân cốt, đầu óc vẫn không thể thảnh thơi, từ chuyện triều chính lại nghĩ đến hậu cung, rồi bất giác nghĩ đến Ô Nhã thị bên ngoài.
Đây là một người phụ nữ mà Huyền Diệp gần đây rất thích, người lớn lên xinh đẹp, tính tình cũng rộng rãi.
Khó có được nhất là khi ở bên hắn nàng không hề câu nệ, rất tự nhiên. Chỉ là người hơi lười biếng, đối với quy củ trong cung cũng chỉ biết sơ sài.
Giống như lần trước.
Huyền Diệp rảnh rỗi không có việc gì muốn viết chữ, triệu Ô Nhã thị đến hầu hạ. Hạ nhân trải giấy xong lui ra, chỉ còn lại nàng ở bên cạnh bầu bạn.
Mới đầu Ô Nhã thị còn nhớ thân phận mình, thành thật ở một bên mài mực, yên lặng bầu bạn với hắn.
Nhưng chỉ mới chốc lát, nàng đã tỏ ra mệt mỏi.
Huyền Diệp dù chỉ liếc mắt cũng có thể thấy tay Ô Nhã thị mài mực càng lúc càng chậm, ngước mắt nhìn lên, biểu tình trên mặt nàng cũng dần buông lỏng, lộ rõ vẻ ‘ta chán lắm rồi’.
Huyền Diệp không để ý đến nàng, tiếp tục viết chữ của mình.
Ai ngờ đợi hắn viết xong một trang, vừa buông bút, Ô Nhã thị như vớ được ‘cái cớ’, lập tức quang minh chính đại ném việc trong tay xuống, giả vờ cầm tờ giấy lên khen ngợi một hồi – nào là ‘Hoàng thượng viết thật giỏi, có khí phách đế vương’, vân vân.
Khen đến nỗi Huyền Diệp vừa bực mình vừa buồn cười, cứ như sợ ai không nhận ra nàng đang lười biếng vậy.
Nhưng định dạy dỗ nàng vài câu, Ô Nhã thị lại lập tức buông giấy, hai mắt sáng long lanh, mặt mày tươi cười rạng rỡ tiến đến làm nũng hắn, kêu tay mỏi, cổ tay mỏi, cổ cũng mỏi – tóm lại là không muốn làm.
Huyền Diệp ôm lấy hai cánh tay nàng, nàng liền rúc vào lòng ngực hắn, cơn giận gần như không có của hắn tan thành mây khói, đương nhiên, hắn cũng không muốn viết nữa…….
Thôi, lười thì lười vậy, không phải khuyết điểm lớn.
Hơn nữa…… Từ khi hắn mười hai tuổi đại hôn đến nay, ngần ấy năm, Huyền Diệp đã lâu không gặp được người phụ nữ nào tươi tắn như vậy trong cung.
Huyền Diệp từng có không ít phụ nữ, xinh đẹp, không xinh đẹp, gia thế hiển hách, xuất thân thấp hèn, dịu dàng, đoan trang, hoạt bát……
Có người hắn ấn tượng sâu sắc, có người có lẽ hắn còn chưa từng gặp mặt. Có người hắn thích, cũng chỉ thoáng qua một hai lần rồi quên bẵng.
Có những người phụ nữ vừa đến bên cạnh hắn cũng từng tươi tắn rạng rỡ, khiến hắn ấn tượng sâu sắc, nhưng cuối cùng họ lại chậm rãi trở thành một dạng, thành những gương mặt mơ hồ trong hậu cung, phía sau là đủ loại người, đủ loại tâm tư, khiến hắn dần dần nhạt nhẽo, phiền chán.
Cho nên năm nay ngừng tuyển tú, Huyền Diệp ngay từ đầu cũng không nghĩ đến việc chọn người từ tiểu tuyển, chọn tới chọn lui đều một kiểu, không có gì mới mẻ.
Bất quá Thái Hoàng Thái hậu khuyên cũng đúng.
Người Mãn vẫn còn quá ít.
Con cháu hoàng gia hưng thịnh mới tượng trưng cho quốc vận Đại Thanh bền vững, Ái Tân Giác La bọn họ mới ngồi vững trên giang sơn vạn dặm này.
Huyền Diệp đại hôn đến nay đã mười năm, a ca sinh ra không ít, nhưng sống sót lại ít, đây không phải là chuyện tốt đối với hắn……
Thái Hoàng Thái Hậu lúc ấy nói, nếu hiện giờ phụ nữ hậu cung không sinh được a ca khỏe mạnh, vậy thì lại tuyển, tuyển nhiều vào.
Tuyển nhiều, sinh sẽ nhiều, sinh nhiều rồi, cuối cùng cũng sẽ có người trụ được……
Ngoài rèm cửa vọng vào tiếng chậu hoa chạm vào bệ ‘lộc cộc’ thanh thúy, Huyền Diệp nhìn Ô Nhã thị vén rèm bước vào, nàng mặc một bộ y phục nhìn qua không phải kiểu dáng trong cung, khẽ cúi người hành lễ với hắn: “Hoàng thượng vạn tuế kim an.”
Vòng eo thon thả như cành liễu rủ trong gió, làn da trắng ngần và gương mặt xinh đẹp tựa sương đọng trên đóa hoa.
Huyền Diệp chỉ cảm thấy một cơn bực bội dâng lên, hắn một tay ôm lấy Ô Nhã thị, đón lấy ánh mắt có chút kinh ngạc của nàng mà áp xuống giường – vậy thì cứ sinh đi.
Huyền Diệp hiện giờ còn khá hài lòng với người phụ nữ này, chỉ mong nàng cố gắng một chút, đừng khiến hắn thất vọng.
Cố Vấn Hành đứng ngoài cửa sổ nghe thấy động tĩnh trong phòng, vội vàng bảo những người canh cửa đi xa một chút, lại ý bảo người phía dưới đi chuẩn bị nước ấm và y phục tắm rửa, tránh lát nữa không kịp.
Lại nghĩ đến giờ này Hoàng thượng có lẽ đã đói bụng, Cố Vấn Hành lại sai người đến Ngự Thiện Phòng truyền lời, chuẩn bị sẵn thực đơn, nên chuẩn bị những gì thì chuẩn bị hết.
Trong ngoài dặn dò một hồi, người trong viện đều im lặng nhận việc rồi đi bận rộn, chỉ còn hắn và Tử Phù đứng dưới hiên chờ chủ tử gọi.
Tử Phù tuổi còn trẻ, lại là con gái, tuy nói không phải lần đầu nghe thấy, dù sao da mặt cũng mỏng, trên mặt không khỏi ửng đỏ. Bất quá nàng lập tức đè nén xuống, nín thở ngưng thần như không có chuyện gì mà cúi đầu đứng nghiêm.
Cố Vấn Hành thấy vậy trong lòng gật gật đầu.
Ừ, cũng coi như từ từ rèn luyện mà ra. Làm nô tài nếu chút động tĩnh này cũng không chịu được, thì sau này cũng không cần hầu hạ trước mặt chủ tử.
Cố Vấn Hành hầu hạ hai đời hoàng đế, kiến thức nhiều, chuyện này có là gì.
Bất quá hôm nay động tĩnh này……
Cố Vấn Hành trong lòng ít nhiều cũng có chút ngạc nhiên, vị Ô Nhã thị khanh khách này thật đúng là có chút bản lĩnh, mới vào bao lâu mà đã lên giường rồi?
Xem ra Hoàng thượng gần đây còn rất vừa ý vị Ô Nhã thị khanh khách này.
Kỳ thực lúc này cảnh tượng trong phòng không khoa trương như vậy. Huyền Diệp cũng không phải kẻ háo sắc, chẳng qua là nhất thời bực bội nên mới xúc động một phen.
Thẩm Hạm hoàn hồn lại, tự nhiên dịu ngoan phối hợp.
Hai người chỉ ân ái một lát, Huyền Diệp liền dừng lại, vùi đầu vào cổ Thẩm Hạm bình ổn hơi thở.
Thẩm Hạm bị hơi thở nóng rực của Huyền Diệp phả vào người đến đỏ bừng, búi tóc rối tung, phấn son trên mặt cũng nhòe đi.
Nhưng Hoàng thượng không dậy Thẩm Hạm cũng không tiện giục, chỉ có thể lặng lẽ nằm.
Ai ngờ vừa mới yên tĩnh lại, bụng Thẩm Hạm liền truyền đến một tiếng ‘ọc ọc’, phá vỡ sự im lặng ái muội.
Huyền Diệp quay đầu nhìn nàng: “Đói bụng?”
Thẩm Hạm có chút ngượng ngùng gật đầu.
Bữa chính trong cung chỉ có hai bữa, hơn nữa hầu hạ chủ tử không được ăn quá no, sợ thất lễ trước mặt chủ tử.
Đối với Tử Phù và những người khác, Thẩm Hạm là chủ tử, nhưng đối với Thẩm Hạm, Hoàng thượng mới là chủ tử.
Tuy không có ai nói rõ cấm phi tần thị tẩm đến thiện phòng dùng bữa, Thẩm Hạm có dùng cũng không sao.
Nhưng nàng mới được sủng ái chưa bao lâu, địa vị lại thấp, không thăm dò điểm mấu chốt trước cũng không dám quá khác người.
Dù sao ăn ở chỗ Hoàng thượng cũng như nhau – Thẩm Hạm cảm thấy Hoàng thượng vẫn rất thích nàng bầu bạn dùng bữa cùng hắn.
Thẩm Hạm nhìn đồng hồ để bàn kiểu Tây Dương bên cạnh, đã 7 giờ rồi, so với giờ Hoàng thượng dùng bữa hàng ngày chậm gần một giờ, bụng lúc này mới kêu đã rất nể tình.
Huyền Diệp theo ánh mắt Thẩm Hạm cũng nhìn chiếc đồng hồ để bàn: “Đã giờ này rồi sao?”
Một khi chú ý đến, Huyền Diệp cũng cảm thấy hơi đói bụng.
Huyền Diệp đứng dậy, thấy búi tóc Thẩm Hạm trên giường rối bời, đôi mắt trong veo như nước mùa thu, bị hắn nhìn còn có chút ngượng ngùng, trêu ghẹo nói: “Ngại ngùng gì?”
Nói rồi còn sờ soạng một phen khuôn mặt đỏ bừng nóng lên của Thẩm Hạm.
Thẩm Hạm giả vờ trừng mắt liếc Huyền Diệp một cái, Huyền Diệp nhìn vẻ hờn dỗi của nàng, cười nói: “Được rồi, không trêu nàng nữa, gọi người của nàng vào hầu hạ, dùng bữa trước, trẫm cũng hơi đói bụng.”
Dứt lời còn ý vị sâu xa mà nói thêm một câu: “Ăn cơm xong chúng ta lại nói……”
Trực tiếp khiến Thẩm Hạm xấu hổ trốn sau bình phong.
Cố Vấn Hành và Tử Phù dẫn theo một hàng người cúi đầu cụp mắt bước vào, trên tay bưng chậu đồng, nước ấm, khăn lông, hộp trang điểm và các vật dụng khác.
– Đúng vậy, dù chưa thực sự xảy ra chuyện gì, cũng phải rửa mặt thay quần áo.
Tử Phù ở sau bình phong trang điểm lại cho Thẩm Hạm, Thẩm Hạm dừng động tác chải tóc của nàng: “Đã giờ này rồi, chắc lát nữa sẽ nghỉ ngơi, búi lên đợi lát nữa lại phải tháo, cứ xõa đi.”
Tử Phù nghĩ cũng phải, chỉ búi một nửa tóc Thẩm Hạm sang một bên, cài thêm hoa châu, phần tóc còn lại dùng lược bí chải suôn phần sau.
Thẩm Hạm nhìn mình trong gương đồng, có chút giống kiểu tóc của thiếu nữ Hán chưa gả, cũng hợp với quần áo, nàng gật đầu: “Cứ như vậy đi.”
Tử Phù nhìn bộ xiêm y trên người Thẩm Hạm có chút lo lắng: “Xiêm y của khanh khách hơi nhăn, lẽ ra nên đổi bộ khác, nhưng chúng ta mang đến đều không đẹp bằng bộ này.” Hơn nữa thay đổi có lẽ Hoàng thượng sẽ không thích.
Thẩm Hạm nhớ tới vừa rồi khi mình mới đến, ánh mắt Hoàng thượng nhìn nàng, lắc đầu nói: “Không sao, không quan trọng, cứ mặc như vậy đi.”
Tử Phù đành tranh thủ thời gian ngồi xổm xuống vuốt phẳng vạt áo cho Thẩm Hạm, có thể làm phẳng chút nào hay chút ấy.
Đợi Thẩm Hạm chỉnh trang xong bước ra khỏi bình phong, Huyền Diệp đã chọn xong món ăn.
Chính điện cũng đã thắp mấy chiếc đèn lồng lớn, bên trong đều đốt ba lượng sáp ong thượng hạng, chiếu sáng rực rỡ cả phòng, hạ nhân cũng đều lui xuống.
Huyền Diệp đánh giá Thẩm Hạm từ trên xuống dưới một phen, ôm lấy eo nàng: “Đây lại là ý của nàng? Vải này hình như là trẫm thưởng cho nàng trước đây.”
Kiểu dáng này vừa nhìn đã biết không phải kiểu thường thấy trong cung, phòng thêu không dám tự chủ trương, chắc chắn là nàng tự nghĩ ra kiểu mới.
Thẩm Hạm thuận thế dựa vào, kéo tay Huyền Diệp nhỏ giọng làm nũng: “Thiếp nghĩ Hoàng thượng thưởng vải vóc, không thể lãng phí, cố ý nghĩ ra kiểu mới, đẹp hay không đẹp?”
Mấy tháng nay Huyền Diệp cũng quen rồi, phụ nữ mà, đều thích mặc quần áo trang điểm, Ô Nhã thị ngây ngô về quy củ, tính tình lại có chút trẻ con, thường xuyên nghĩ ra những điều mới mẻ.
Xiêm y không phải chỗ này viền ren, thì chỗ kia sửa một kiểu chưa từng thấy, nàng cũng không thích những loại vải vóc lộng lẫy thường thấy trong cung, mà thích sự tao nhã.
Đừng nói, xiêm y chỉ cần thêm một đường chiết eo quả thật đẹp hơn nhiều, cũng coi như không uổng phí tấm lòng của hắn.
Huyền Diệp gật đầu: “Cũng không tệ lắm, kiểu này hợp với nàng. Mấy ngày trước xưởng dệt ở Giang Ninh có tiến cống vải vóc mới, trẫm thấy có không ít màu sắc đẹp, nếu nàng thích, trẫm sẽ sai người chọn mấy tấm đưa đến phòng thêu, may cho nàng theo kiểu này.”
Đây quả là niềm vui bất ngờ, vải vóc được cấp cho khanh khách không nhiều, gấm, lụa, sa thường chỉ được một tấm, còn lại đều là vải bố thô, vải xanh không thể may xiêm y.
Nếu không được sủng ái, không có Hoàng thượng ban thưởng, các cung tần ngày thường muốn thay quần áo theo mùa cũng khó khăn như lên trời.
Trong cung, ‘trước kính y quan sau kính người’ không phải là lời nói dối, mà là ‘quy củ’ thật sự.
Nhận được thêm phần thưởng, Thẩm Hạm mặt mày rạng rỡ, lúc dùng bữa tiếp theo liền tỏ ra đặc biệt ân cần, chọc cho Huyền Diệp cười không ngừng nói nàng là ‘của cho là của nợ’.
Mỹ nhân có lòng, tự nhiên không nên phụ lòng.
Hai người ăn cơm xong chưa đến 8 giờ, Huyền Diệp liền sai người chuẩn bị nước tắm, rửa mặt xong lần nữa đã là 10 giờ tối.
Rửa mặt xong, Thẩm Hạm đã mệt đến không mở mắt ra được, thấy Huyền Diệp không nói gì muốn nàng đi thiên điện, Thẩm Hạm liền tự mình kéo chăn ra, ngả đầu xuống ngủ.
Ngoài cửa, Tử Phù có chút há hốc mồm, đây là lần đầu tiên.
Theo quy củ, trừ Hoàng hậu, các cung phi khác sau khi thị tẩm không được ngủ cùng Hoàng thượng, phải về thiên điện ngủ.
Nàng đang chờ hầu hạ chủ tử đây, bây giờ phải làm sao?
Tử Phù dò hỏi nhìn về phía Cố Vấn Hành.
Cố Vấn Hành thì đã quen rồi, quy củ là quy củ, nhưng trong cung này cái lớn nhất không phải quy củ, mà là Hoàng thượng, đương nhiên Hoàng thượng muốn ngủ với ai thì ngủ với người đó.
Ngày xưa những chủ tử khác khi được sủng ái, chuyện này cũng không phải là không có, nên Cố Vấn Hành rất bình tĩnh.
Cố Vấn Hành sắp xếp xong tám thái giám thay phiên gác đêm, quay đầu nói với Tử Phù: “Chắc khanh khách lát nữa cũng không gọi ngươi đâu, nhân lúc này ngươi tranh thủ đi nghỉ đi, đợi lát nữa lại qua đây.”
Nói xong gọi đồ đệ Tiểu Cửu: “Đưa Tử Phù tỷ tỷ đi uống chén trà nóng cho ấm người, xem tối còn điểm tâm không, có thì lấy mấy miếng ngon hâm nóng lên.”
Tử Phù thấy vậy cũng không dám hỏi nhiều, vội vàng hành lễ nói: “Đa tạ Cố tổng quản.”
Tiểu Cửu năm nay mới mười ba, da trắng thanh tú, dáng người hơi gầy yếu.
Hắn dẫn Tử Phù đi về phía phòng góc tây, nơi các tiểu thái giám thay phiên gác đêm thường tụ tập uống trà. Lúc này trên lò vẫn còn nóng nồi canh gà thừa lại từ bữa tối của chủ tử.
Tiểu Cửu ân cần nói: “Cố ý để lại cho tỷ tỷ miếng thịt ngon, nếu không phải ta trông chừng cẩn thận, có lẽ đã bị tiểu tử thối nào đó cướp mất rồi!”
Người ở Càn Thanh Cung, dù chỉ là một tiểu thái giám cũng không nên đắc tội.
Tử Phù từ trong tay áo lấy ra một hạt đậu phộng bằng bạc đưa cho hắn, thân mật cười nói: “Vậy thì đa tạ ngươi, trên người ta cũng không mang theo thứ gì tốt, đây là khanh khách mới thưởng cho ta hôm kia, ngươi cầm chơi đi.”
Tiểu Cửu nhìn hạt đậu phộng bạc nhỏ nhắn tinh xảo mà đỏ mắt – hắn ở Càn Thanh Cung nói là đồ đệ của Cố Vấn Hành, kỳ thực chẳng qua chỉ là chân chạy vặt, đồ được thưởng trước nay không giữ được.
Tuy nói Cố gia gia quyền cao chức trọng không hiếm lạ, nhưng phía trên hắn còn có nhiều người cần chuẩn bị hiếu kính.
Nhưng Tiểu Cửu cuối cùng vẫn đẩy hạt đậu phộng bạc trở về: “Tỷ tỷ hầu hạ khanh khách vất vả, đây đều là phận sự, sao làm tốt chút việc nhỏ này lại phải lấy đồ của tỷ tỷ?”
Ô Nhã khanh khách xem ra rất được sủng ái, bọn họ làm thái giám ở trong cung này mạng như cỏ rác, hắn hôm nay bán ân tình, kết thiện duyên, biết đâu ngày nào đó có thể có thêm đường sống.
Tử Phù thấy Tiểu Cửu khăng khăng không nhận, cũng đành thôi, nghĩ tiểu thái giám này thật là hiếm có, không giống những kẻ thấy tiền sáng mắt.
Tiểu Cửu lại lấy mấy chiếc bánh bao trắng đưa cho Tử Phù, bất quá trong phòng trà chỉ có một lò, đang hâm canh gà, nên bánh bao chưa kịp hâm nóng.
Tử Phù cũng không dám ở lại đây lâu, sợ khanh khách gọi người tìm không thấy, đơn giản bẻ vụn chiếc bánh bao đã hơi cứng vì nguội thả vào bát canh gà nóng hổi rồi ăn.
Ban đêm gió lạnh đến xương, Tử Phù cùng trực đêm tiểu thái giám cùng nhau canh giữ ở hành lang hạ, đông lạnh đến thẳng run run lại một chút không dám ngủ gà ngủ gật, chỉ có thể ngóng trông sớm một chút hừng đông —— Cố Vấn Hành đi sớm vũ phòng nghỉ ngơi.
Trong điện nhưng thật ra ấm áp hòa hợp.
Bởi vì sợ khói than làm ảnh hưởng chủ tử, nên trước khi ngủ đã tắt hết than. Tuy nhiên, trước đó, hạ nhân đã cẩn thận dùng chậu than sưởi ấm khắp các phòng một lượt rồi.
Cổng lớn vừa đóng lại, rèm giường vừa buông xuống, căn phòng trở nên ấm áp lạ thường.
Đêm đó, Thẩm Hạm ngủ một giấc ngon lành, đến nỗi cả tiếng Cố Vấn Hành gọi dậy cũng không nghe thấy.
Huyền Diệp thì nghe tiếng gọi mà tỉnh giấc, nhưng vốn tính chú trọng dưỡng sinh nên dù tỉnh rồi, hắn cũng không vội đứng dậy ngay mà nằm thêm một lát để tinh thần tỉnh táo hẳn rồi mới từ từ ngồi dậy.
Cố Vấn Hành nghe thấy Hoàng thượng đã cất tiếng liền vội vàng đi chuẩn bị, bên ngoài điện dần dần có tiếng bước chân người qua lại.
Huyền Diệp nằm đủ năm phút, đang định đứng dậy thì cảm giác có chuyển động bên cạnh.
Lúc này, nhiệt độ trong phòng đã bắt đầu giảm xuống, lại là sáng sớm, khí lạnh còn nặng. Thẩm Hạm trong cơn nửa mơ nửa tỉnh cảm thấy hơi lạnh, liền theo bản năng rúc vào cái "túi ngủ" ấm áp hơn bên cạnh. Tay nàng lạnh lẽo vừa chạm phải nguồn nhiệt như lò sưởi, cả người liền dính chặt vào, cọ xát và chui tọt vào lòng đối phương.
Cái "túi ngủ" ấm áp dễ chịu khiến cơn buồn ngủ của Thẩm Hạm càng thêm mơ màng. Nàng dụi dụi cái đầu choáng váng vào lồng ngực nóng hổi bên tai, rồi lại ngủ vùi trong giấc nướng...
Huyền Diệp hơi sững sờ, không biết phải phản ứng thế nào.
Hắn cẩn thận nhìn Ô Nhã thị, nàng thật sự không tỉnh! Lúc này còn gác cả tay và chân lên người hắn, hóa ra là coi hắn như gối ôm ư?
Hơn nữa, vì tối qua quá mệt mỏi, cả hai còn chưa thay áo ngủ mà đã thiếp đi. Trên người Thẩm Hạm chỉ có yếm và quần lót, nên tư thế "chữ X" này trông vô cùng thiếu trang trọng.
Cái "túi ngủ" ấm áp dễ chịu khiến Huyền Diệp vừa tỉnh giấc cũng có chút mơ màng, trong lúc ngẩn ngơ vô thức tiện tay nhéo hai cái.
— Làn da mềm mại mịn màng, vòng eo thon gọn mềm mại...
Mà nói đi cũng phải nói lại, sáng sớm mà được ôm như vậy thì đúng là thoải mái thật.
Cố Vấn Hành đứng chờ bên ngoài noãn các một lúc lâu không thấy Hoàng thượng vén rèm, bèn ghé tai lắng nghe rồi vội vàng ra hiệu đuổi người, cả đoàn người đang bưng đồ đạc cũng lặng lẽ rút về chính điện.
Lại hơn mười lăm phút sau, Cố Vấn Hành nghe thấy tiếng Hoàng thượng gọi người với giọng khàn khàn từ bên trong, lúc này mới vội vàng dẫn người bước vào.
Huyền Diệp nhìn Ô Nhã thị vẫn rúc trong chăn không chịu dậy, biết nàng ngại ngùng nên cũng không miễn cưỡng, khẽ cười nói: "Trẫm dẫn người sang Tây Noãn Các chuẩn bị, bảo người của nàng sang bên này hầu hạ nàng."
Thẩm Hạm rúc trong chăn khẽ nói: "Ân... Tạ Hoàng Thượng."
Cố Vấn Hành thấy khóe miệng Hoàng thượng mỉm cười mà vén rèm bước ra, trên người vẫn trần trụi, liền vội vàng cầm áo choàng khoác lên cho Hoàng thượng. Cả đoàn người lại bưng đồ đạc đi theo Hoàng thượng sang Tây Noãn Các.
**"túng này lược tài": thả lỏng để cướp bóc, ở đây có thể hiểu là cho phép binh lính tự do cướp đoạt chiến lợi phẩm để khích lệ sĩ khí.