Hai năm thời gian, dường như vẫn chưa đủ dài, chưa đủ để phai nhạt cảm giác dành cho một người. Sự hoảng loạn như phản xạ có điều kiện, lan khắp cơ thể, từ đầu đến chân, đóng đinh cô vào ghế ngồi.
Trần Ký Bạch, người đàn ông từng bị bào mòn thành hình bóng mơ hồ trong hàng trăm ngày đêm, chỉ trong một ánh nhìn, lại hiện rõ từng đường nét.
Màu xanh trong tròng mắt anh chỉ càng lạnh hơn, cứng rắn hơn. Vẫn là dáng vẻ tùy ý như xưa, không cố ý, nhưng cũng chẳng hòa nhã. Một gương mặt gần như không khác gì ngày trước, mang đến cho cô chỉ là cảm giác tê rần rợn ngợp, như dòng điện lạnh ngắt chạy dọc từ xương cụt lên tận đầu.
Cô hơi thở phào vì khán phòng lúc này tối mờ, người đông, cô núp mình trong đám đông, thầm cầu mong có thể lặng lẽ rút lui trước khi Trần Ký Bạch phát hiện ra mình.
Thời Duyệt vẫn mỉm cười, mê mẩn nhìn gương mặt điển trai trên sân khấu, vô cùng tự hào về gu thẩm mỹ của mình:
“Cậu xem, tớ đã nói rồi mà, anh ấy—”
Vừa nói vừa quay sang, chỉ cảm thấy một luồng gió lạnh sượt qua bên người, rồi lập tức trợn tròn mắt:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT