Từ lúc đó trở đi, Lương Tuệ mới thật sự cảm nhận được trước đây Trần Ký Bạch đã nhường nhịn mình đến mức nào — những gì cô từng cho là tồi tệ, hóa ra chỉ là phần thiện lương đã được anh che giấu kỹ càng.
Anh tồi tệ hơn rất nhiều so với những gì cô tưởng tượng.
Cô rơi vào một trạng thái mơ hồ, rối loạn, như mắc kẹt trong mê cung không lối thoát. Cô cố gắng phản kháng, nhưng những bức tường càng lúc càng cứng rắn, mỗi cú va chạm đều đau đớn và ngột ngạt hơn, như một lời cảnh báo: phải biết an phận, đừng phí công vô ích.
Trong tủ giày ở cửa đã có sẵn đôi dép bông thuộc về riêng cô. Cô đứng trước cánh tủ đang mở, ngẩn người nhìn đôi dép dùng một lần đang mang trên chân.
Trần Ký Bạch dọn dẹp xong hộp đồ ăn, khoác áo ngoài rồi đi về phía cô. Tiếng bước chân tiến lại gần kéo cô trở về thực tại, cô vội thay dép của mình.
“Dép bông đã chuẩn bị sẵn cho em rồi, lần sau không cần đi dép dùng một lần nữa.”
Anh vừa nói thì Lương Tuệ vừa đứng thẳng dậy, dùng mũi chân đá đôi dép dùng một lần vừa thay ra về phía hắn rồi bỏ đi, để lại cho anh toàn bộ phần dọn dẹp.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT