Ra khỏi nhà Tiền Thiển mới phát hiện cô còn rất ngây thơ. Thế này sao gọi là vài câu đàm tiếu được. Ánh mắt người trong thôn nhìn Trương Ngũ Nương giống như dịch bệnh, mấy bà thím và dâu trong thôn không hề cố kỵ mà mắng thẳng mặt Tiền Thiển, gì mà sa cơ thất thế, rồi đồ sao chổi mới khó nghe cỡ nào. Trên đường, mấy đứa bé gây rối đều ném đá vào lưng Tiền Thiển, quả thực cô chính là bộ dáng chuột chạy qua đường. Đây còn chưa tính là chuyện nghiêm trọng nhất. Nam giới ven đường nhìn Trương Ngũ Nương như chó thấy bánh bao thịt, mấy tên vô lại miệng không sạch sẽ buông lời trêu chọc. Tiền Thiển nghĩ, cứ như vậy thì Trương Ngũ Nương không thắt cổ cũng xảy ra việc lớn. Mẹ Trương và cô ấy, hai người cô nhi quả mẫu không có bất cứ năng lực tự vệ nào. Trước kia vì Trương Ngũ Nương chưa bị lui hôn, người trong thôn ít nhiều cũng cố kỵ quan hệ thông gia với nhà họ Tôn. Mà bây giờ, một nhà họ Trương, mẹ thì tuổi trẻ góa chồng, cộng thêm cô gái nhỏ Trương Ngũ Nương chưa kịp lấy chồng, quả thực là bánh bao thịt. Sớm hay muộn, đám lưu manh cũng nhanh chóng tìm tới cửa.
Tiền Thiển lượn nhanh ở ngoài một vòng rồi chạy về nhà. Là một người trưởng thành trong xã hội hiện đại, cô chưa từng gặp qua tình cảnh người người hô đánh này.
"Đó là cô kém hiểu biết!" 7788 không có lòng thông cảm một chút nào.
Sau khi về nhà, vẻ mặt Tiền Thiển nghiêm túc, trầm mặc không nói. Mẹ Trương thấy bộ dạng này của cô, cũng chỉ thở dài một tiếng, im lặng không nói. Hài cốt chồng mình còn chưa lạnh, con gái vô tội bị từ hôn, mẹ Trương không nhịn được bắt đầu nghi ngờ có phải bà thực sự có mệnh khắc người thân hay không. Bà muốn đi theo chồng nhưng lại lo con gái tuổi nhỏ không người nâng đỡ, nếu không có bà không biết sẽ thế nào.
Mẹ Trương dù sao cũng chỉ là một người nông dân, mặc dù hàng năm đều lo toan việc nhà, tính tình tôi luyện có vài phần quyết đoán, song kiến thức của bà có hạn, trong thời gian ngắn không biết làm sao cho phải.
Đợi khi Tiền Thiển phô bày tâm trạng đủ rồi, mẹ Trương đã tự trách đến bắt đầu rơi nước mắt.
"Nương." Tiền Thiển hít sâu một hơi, bắt đầu diễn kịch. "Nương, chúng ta dọn nhà đi, không thể ở lại trong thôn."
"Cái gì?" Mẹ Trương nghe vậy có chút sững sờ.
"Đúng vậy. Con đã nghĩ kĩ rồi, chúng ta dọn nhà đi." Vẻ mặt Tiền Thiển kiên định.
Mẹ Trương cười khổ: "Con bé ngốc, có thể chuyển đi đâu được đây. Hai chúng ta dựa vào mấy phần ruộng sống qua ngày, không làm ruộng, không có thu hoạch, chẳng lẽ muốn chết đói sao? Nghe lời nương, chờ qua khoảng thời gian này, lời đàm tiếu sẽ hết, lúc đó nương sẽ cho con một mối hôn sự thật tốt, để con gả ra ngoài nở mày nở mặt."
Nói đến đây, mẹ Trương lau nước mắt, ngữ khí kiên định nói với Tiền Thiển: "Yên tâm đi, có nương ở đây, nương sẽ chăm sóc con, nữ nhi ngoan không phải sợ."
Tiền Thiển :(⊙o⊙) Rất cảm động! Nhất định phải hiếu kính tốt người mẹ được hờ này! Nhưng mẹ từ chối chuyển nhà đến kinh thành thì con trở thành người bưng bê kiểu gì đây. Sửa lại suy nghĩ một chút, Tiền Thiển bắt đầu cố gắng thuyết phục lần hai: "Nương, không phải con khờ khạo. Con nghĩ rồi, sau khi cha đi, nhà ta đã không có nam nhân chống lưng. Cô nhi quả phụ, ai cũng có thể trèo lên đầu chúng ta. Dù có ruộng đồng nhưng nương vất vả một năm, thu vào tay không biết còn mấy phần."
"Nhà chúng ta không có sức lao động, vốn không làm hết việc đồng, thu hoạch không có bao nhiêu, sau khi nộp thuế hàng năm còn không đến vài hạt thóc. Hơn nữa khi cha còn sống, đám lão Lý ở đầu thôn phía đông rõ ràng đã muốn chiếm thu hoạch của nhà ta, giờ cha đã mất, họ sẽ càng làm tệ hơn."
"Lại nói, nương à, hôm nay con ra ngoài một chút, tình cảnh bên ngoài đã thấy rõ. Giữa ban ngày mà mấy tên lưu manh còn buông lời thô tục, nếu thêm thời gian nữa, bọn chúng sẽ tìm tới cửa, một thôn phụ như người không chỉ phải bảo vệ mình mà còn phải bảo vệ nữ nhi nữa."
Mẹ Trương nghe Tiền Thiển nói, lập tức ngẩn người. Bà biết lời nữ nhi rất đúng, thậm chí có một số việc đã thành hiện thực. Trượng phu bà vừa qua đời, thu hoạch năm nay đã bị thôn trưởng ăn mất một phần. Nhưng đó là nể mặt thông gia của nhà họ Trương người đông thế mạnh nên không làm quá. Giờ nữ nhi bị lui hôn, tầng chắn cuối cùng đã không còn, tình cảnh năm tới càng thêm gian nan.
Mà nữ nhi năm nay mười ba tuổi, sắp đến lễ cài trâm trưởng thành. Kỳ thật trong lòng mẹ Trương vô cùng rõ ràng, hiện giờ muốn có thanh danh trong thôn, muốn cho Ngũ Nương một mối hôn sự tốt là việc si tâm vọng tưởng. Hơn nữa, ngộ nhỡ có lưu manh tìm đến cửa trêu chọc, hoặc là có ác bá trong thôn ép mua Ngũ Nương làm thiếp, nên làm gì bây giờ, bà thật sự có thể bảo vệ được nữ nhi sao?
Mẹ Trương im lặng, Tiền Thiển cũng để im cho bà suy nghĩ rõ ràng. Tiền Thiển cảm thấy người mẹ hờ này rất yêu thương con gái, bà sẽ đưa ra quyết định chính xác! Với việc này Tiền Thiển có lòng tin mười phần! Cảm thấy đã thuyết phục được mẫu thân, tâm tình bạn học Tiền Xuyến Tử vô cùng tốt. Cô chạy đến sau nhà bẻ một cành liễu, định dùng nó làm sạch răng sau cơm tối. Tuy rằng thứ này ở thời đại này rất bất tiện nhưng cô phải cố gắng giữ vệ sinh. Cô thôn nữ Tiền Thiển cố làm mình vui trong khổ cực.
Quả nhiên, mẹ Trương ngẩn người suy nghĩ suốt đêm, ngay cả cơm tối cũng không ăn được bao nhiêu. Sáng hôm sau giúp Tiền Thiển rửa mặt xong thì kéo cô ngồi vào bàn, ý muốn nói chuyện lâu dài.
"Ngũ Nương.." Mẹ Trương dường như có chút do dự. "Những điều con nói hôm qua, nương đã suy nghĩ một đêm. Nương cảm thấy con nói rất có lý."
Tiền Thiển nghe vậy hai mắt sáng lên. Ha! Cuối cùng mẹ già cũng muốn vào thành, thật kích động!
Mẹ Trương sờ đầu Tiền Thiển, thở dài: "Nhưng nếu dựa vào thúc con sống qua ngày, chỉ sợ về sau con phải chịu khổ, thẩm con.."
Cái gì? Chị đây phải vào thành! Vào thành! Ai nói muốn đến nhà cậu ở sâu trong núi lớn? Cậu cũng rất khó nuôi sống mình đó! Vẻ mặt Tiền Thiển đầy vạch đen.
"Nương, nương nghe con nói, con không tới nhà thúc được." Tiền Thiển cất lời khuyên nhủ: "Nhà thúc vốn đã khó khăn, thêm hai miệng ăn chúng ta thì cả nhà thật sự phải chờ chết."
"Điều con nói nương biết. Nhưng hiện giờ chúng ta cũng không có thân thích nào trông cậy được." Sắc mặt mẹ Trương có chút khó xử.
"Cha từng nói, nhà ta cách kinh thành không xa lắm, khoảng hơn một trăm dặm, đi ba, bốn ngày đường là đến. Chúng ta tới kinh thành đi." Vẻ mặt Tiền Thiển nghiêm túc.
Mẹ Trương nghe vậy, cười: "Con bé ngốc này, chúng ta ở kinh thành không thân không quen, sống thế nào được. Chẳng lẽ muốn mẹ ăn xin nuôi con sao? Không được! Vẫn là nghe mẹ đi, dựa vào thúc con sống qua ngày. Mẹ sẽ cố gắng làm việc, cuộc sống coi như ổn."
"Cha từng nói với nữ nhi, sớm muộn sẽ đưa nữ nhi dọn vào kinh sống. Cha nói, chỉ cần chịu làm, vào trong thành luôn có thể tìm việc. Chỉ cần chịu làm thì không ai chết đói." Trong nháy mắt Tiền Thiển mở ra hình thức lừa đảo. Dù sao người cha hờ kia đã chết, nói rồi hay chưa mẹ Trương cũng không biết.
"Nữ nhi nghĩ rồi, nương may vá không tồi, mặc dù thêu hoa không so được với những người giàu có nhưng muốn có một công việc may vá cũng có thể. Mà cha từng nói, trong kinh không giống nơi này, cô nương trong nhà cũng có thể ra ngoài, nữ nhi cũng có thể tìm một việc để nuôi sống. Thực sự không được, nữ nhi có thể làm nha hoàn."
"Con.. vậy sao được." Mẹ Trương nghe vậy kinh hãi: "Dù nương vất vả cũng không bán con đi hầu hạ người ta."
"Nhưng nương à, sao có thể dựa vào nhà thúc được. Nhà thúc đã khó khăn, chẳng lẽ chúng ta lại liên lụy cả nhà thúc thẩm sao? Lại nói, thẩm vẫn luôn mang bệnh, giờ chúng ta có tiếng là khắc thân, chỉ sợ cũng khó mở miệng nhờ vả. Vào kinh, coi như ăn xin thì vẫn có miếng ăn, đâu bị chết đói? Miễn còn sống là có cách." Tiền Thiển giả bộ thở dài.
"Con.. Ai! Con nghĩ kỹ chưa?" Mẹ Trương lo lắng nhìn Tiền Thiển: "Thôi, con đã lớn rồi! Hai phía đều là đường cùng, đã như vậy nương sẽ nghe lời con, ít nhất hai chúng ta cùng chung một chỗ, chết cũng chết cùng một chỗ."
Tiền Thiển nghe vậy thở phào một hơi lớn! Ai nha, cuối cùng cũng sắp đến gần Trạng Nguyên Lâu.